Chương 11 : Xin lỗi

117 20 3
                                    

Hà Trung gọi Liêu Hải Uy một tiếng anh họ. Sau ngần ấy năm trôi qua. Hà Trung nghe ngóng và phát hiện được sát thủ được người người đồn thổi lại chính là đứa con nuôi của anh họ mình. Ông liền nhanh chóng tìm về. Và nhờ cậu nhận một phi vụ.

Chính là theo dõi. Dẫn dắt Vương Tuấn Khải đến hang ổ của ông. Chỉ để trừ khử. Chỉ để xoá sổ Vương Tuấn Khải ra khỏi bến cảng này...

Bởi vì ơn nghĩa của Liêu Hải Uy đối với cậu quá lớn. Vốn nghĩ Hà Trung là em họ của ba nuôi mình. Giúp được người nhà của Liêu Hải Uy cũng được xem là một phần trả ơn dù là nhỏ nhất nên cậu mới chấp nhận cuộc giao dịch ngầm này.

Chính là dẫn dắt anh đến đây. Tự tay cậu giết chết anh.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu gọi một tiếng : "Vương Nguyên... À không đúng. Lúc này em chính là Peri rồi nhỉ?"

Cậu cười như không cười lắc đầu : "Vậy còn anh? Tôi nên gọi anh là gì? Vương Tuấn Khải? Hay Verona?"

Cả hai đi đến bước này như đã lột tả hết thân phận của nhau. Nhưng chỉ là Vương Nguyên không ngờ... Không ngờ anh biết được kế hoạch của cậu. Còn biết cả mối quan hệ của cậu với Hà Trung và Liêu Hải Uy.

Nhưng lời nói của anh khi nãy là thế nào... Ý anh muốn nói là... Là anh biết hết rồi. Từ lúc cậu và anh vừa gặp mặt lần đầu?

Vương Tuấn Khải tiến đến gần cậu thêm một bước. Giọng nói vô cùng bình tĩnh nói : "Tôi đúng là không nên tha cho em khi em lẻn vào bến cảng của Verona ngày hôm ấy."

"Tôi cũng không nên tha cho em khi em dùng chân của mình cá cược một viên đạn với tôi."

"Tôi càng không nên tha cho em khi em mất cảnh giác trong ngày hội thi thể thao của Minh Viễn."

"Tôi có đủ cơ hội giết chết mầm tai họa hại đến tôi. Nhưng tôi không làm."

"Tại sao?"

Anh vừa nói vừa hỏi. Chân cũng càng ngày càng tiến lại gần cậu hơn. Vương Nguyên run rẩy lui về sau. Giữ khoảng cách nhất định giữa hai người. Anh hỏi cậu là tại sao. Nhưng chính anh cũng không biết. Cậu làm sao có thể trả lời.

Vương Tuấn Khải đi đến gần nắm lấy nòng súng của cậu đặt lên ngực trái của mình. Mạnh mẽ nhìn cậu : "Ngày tôi muốn em thực hiện theo dõi Hà Trung cho tôi. Thì tôi đã biết em là ai rồi."

"Anh... Buông ra."

"Em không phải muốn giết tôi sao? Ở đây rất nhiều máu. Bắn đi."

Vương Nguyên ngày càng run rẩy. Hai tay như không còn nắm chặt được khẩu súng kia nữa. Anh biết hết tất cả. Anh thuê cậu về chỉ để có cơ hội trừ khử cậu. Nhưng sao anh không làm... Tại sao anh không làm? Nếu anh thật sự xuống tay với cậu. Có thể lúc này cậu đã không thống khổ đến mức này.

Vương Tuấn Khải nắm thật chặt cây súng. Kiên định đặt trước ngực. Giọng nói có phần mềm mại hơn : "Tôi chỉ muốn hỏi... Phi vụ thứ 47 của em... Là cái gì. Là việc lấy thông tin cho tôi. Hay là giết tôi cho Hà Trung?"

[Fanfic][Khải Nguyên] Phi Vụ Thứ 47Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ