Chương 7

87 9 0
                                    

Buổi học sáng nay có thể kéo dài đến sau 12 giờ. Để phòng ngừa bị đói, Lâm Vu Ai nhét sẵn mấy gói đồ ăn vào cặp sách như một chú sóc nhỏ.

Dạo gần đây Vương Tuấn không thường đi với họ, hỏi thăm thì mới biết cậu ta và một bạn nữ trong lớp có tình cảm khá tốt, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm lên lớp, phát tín hiệu không ngừng, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Lâm Vu Ai rất vui vì kì đà Vương Tuấn đã không còn xuất hiện quấy rầy cậu và Hà Tức nữa.

Quả nhiên, 11 giờ rưỡi sau khi kết thúc tiết học thứ tư, Lâm Vu Ai đã ôm một bụng đói suốt nửa ngày. Tranh thủ giờ giải lao, cậu lấy chiếc bánh mì bơ trong cặp ra, dừng một chút, hỏi Hà Tức có đói hay không. Sau khi nghe hắn trả lời không đói, cậu liền lấy trong cặp một viên kẹo nhét vào tay hắn rồi mới ăn bánh mì.

Lần này là vị nho. Hà Tức bóc kẹo ra và bỏ vào miệng.

Lâm Vu Ai uống thêm một bình sữa bò. Kết quả là sau giờ học không những không thấy đói mà còn phải ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh.

Hà Tức đang đợi cậu ở cửa, nhìn vu vơ dưới lầu, ánh mắt đột nhiên dán chặt rồi nhanh chóng chạy xuống.

Khi Lâm Vu Ai đi ra, Hà Tức đã biến mất. Cậu nhìn quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Cậu lấy điện thoại ra, định hỏi Hà Tức đang ở đâu thì bất giác nhìn về phía cầu thang, đụng phải Hà Tức đang vội vàng đi lên.

Cậu cất điện thoại, bước tới hỏi, "Cậu đi——" Lời còn chưa nói hết, cậu giật mình nhìn món đồ mà Hà Tức đang nhét vào tay mình.

Đó là một xiên kẹo hồ lô.

Lâm Vu Ai vô cùng kinh ngạc, "Oa, cậu đi mua kẹo hồ lô cho tôi à, cảm ơn nhé! Cậu còn nhớ sao". Kỳ thật cậu cũng không quá muốn ăn, chỉ là lần trước vô thức nhớ tới. Thế nhưng, đây là Hà Tức đặc biệt mua cho cậu đó! Lâm Vu Ai trong lòng không ngừng gào thét. Nếu không phải nghe có chút kì quặc, cậu đã muốn buột miệng nói sẽ không ăn xiên kẹo này, mà thay vào đó đóng khung nó.

Hà Tức cười cười với cậu, "Đi thôi".

Lâm Vu Ai bóc lớp vỏ ngoài, "Cậu muốn ăn một miếng không?"

Hà Tức lắc đầu từ chối.

Lâm Vu Ai cắn miếng đầu tiên, hai mắt vụt sáng lên, "Oa, cái này có vị giống hệt như cái tôi ăn hồi nhỏ! Cậu thực sự không muốn sao? Đến ăn một miếng đi!"

Do dự một lúc, Hà Tức gật gật đầu, liền nắm lấy tay Lâm Vu Ai một chút.

Lâm Vu Ai nín thở trong vô thức.

Đôi lông mày của Hà Tức hơi nhướng lên, có chút kinh ngạc, hóa ra không phải quả sơn tra nào cũng chua như vậy.

"Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ rất chua".

Lâm Vu Ai suy nghĩ một chút, "Tôi cũng không thích ăn đồ quá chua, vừa thôi thì được". Cậu từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo nhét vào tay Hà Tức, là kẹo trái cây hình con thỏ. "Quà đáp lễ!"

"Cảm ơn". Hà Tức chọn một cái rồi ăn, cẩn thận cất chỗ kẹo còn lại vào túi áo.

-----

[Đam mỹ/Hoàn] Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ