Một chút lưu ý nhỏ của tác giả:
Các thiết lập nhân vật ở đây rất quan trọng, thế nên mọi người phải đọc hết, vì mỗi câu chuyện, mỗi câu mỗi chữ của 12 người ở đây đều liên quan đến nhau. Tôi đã đảm bảo rằng không cẩu huyết nên mọi người cứ yên tâm, mặc dù là liên quan với nhau, nhưng là liên quan đến hệ chữa lành, không có máu chó gì đâu.———
Bạch Dương.
Tuổi: 17
-Từ khi sinh ra cậu luôn gặp ba mình khi ông ấy ở bệnh viện, ba Bạch Dương bị bệnh tim, lúc mẹ Bạch Dương sinh cậu ra là lúc ba cậu phát hiện ông ấy bị bệnh, từ lúc đó ông ấy luôn phải ở bệnh viện để điều trị. Rồi thời gian đưa đẩy, lúc ba cậu bốn mươi hai tuổi nghe tin mẹ cậu có thai với người đàn ông khác, ông ấy sốc đến mất tim đập quá nhanh, sau đó bệnh tim tái phát, hưởng thọ bốn mươi hai. Lúc ba cậu mất, Bạch Dương chỉ mười hai tuổi, sau đó mẹ cậu sinh đứa em trai ấy ra, cũng bởi vì quá lớn tuổi nhưng lại mang thai, hai mẹ con không được may mắn, mất ngay trên giường bệnh. Còn người đàn ông khiến mẹ cậu có thai cũng biệt tâm biệt tích, còn Bạch Dương thì được ông nội cậu nhận nuôi. Cả hai ông cháu cùng sinh sống với nhau.Kim Ngưu.
Tuổi: 18
-Cậu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lúc được hai tháng tuổi thì được người ta nhặt ngoài công viên đem về trại mồ côi. Lúc cậu lên bốn thì được một gia đình hiếm muộn nhận nuôi, năm cậu lên sáu thì gia đình ấy có con, bắt đầu từ lúc đó họ lạnh nhạt với cậu, xem cậu như đứa hầu đứa ở trong nhà. Năm lên mười, cậu bị mẹ nuôi đánh đập dã man, sau đó ngất xỉu tại nhà, lúc được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ mới phát hiện cậu bị chấn thương sọ não, phải làm phẫu thuật gấp. Chỉ là Kim Ngưu một thân một mình, người nhà thì không có, người nhận nuôi thì ghẻ lạnh, xung quanh cậu không còn ai, Kim Ngưu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cậu chỉ có thể cười khẽ rồi sau đó nói với bác sĩ rằng "Con sống được ngày nào thì sống, đừng hy vọng con tồn tại". Không biết có phải ông trời cảm thấy lời nói đó quá đáng thương, liền đem một chút ánh sáng thắp lên con ngươi đang rơi vào vực thẳm. Bởi vì chủ nhiệm khoa não trùng hợp cũng đang ở đó, ông ấy ba mươi bốn, không có con cũng không có người bạn đời chiếu cố, cũng bởi vì ông ấy không có người thân từ nhỏ, nghe thấy lời nói như thế từ miệng một đứa trẻ lên mười thốt ra, ông không chút do dự liền động lòng rồi. Sau đó ông giải quyết gia đình kia, xong việc thì liền giành quyền nhận nuôi Kim Ngưu, cho cậu thứ ánh sáng mà một đứa trẻ nên có, hy vọng cậu luôn bình an.Song Tử.
Tuổi: 17
-Song Tử một đời cố gắng phấn đấu trở thành thiên tài, lúc nhỏ cậu ao ước được ba mẹ che chở yêu thương, sau đó cậu đột nhiên phát hiện ra bản thân chỉ đang lấy một cái xô nhỏ để đổ nước vào đại dương rộng lớn. Song Tử sinh ra vào ngày ba mẹ cậu mất mọi thứ trong tay, từ sự nghiệp cho đến tình yêu. Cả hai ly hôn khi cậu hai tuổi, số tuổi chỉ đủ để cậu nhận biết rằng bản thân không cảm giác được tình yêu trọn vẹn. Lớn lên một chút, cậu đã cảm nhận được ba mẹ không yêu cậu, bởi vì còn trẻ, suy nghĩ nông nổi ấy đã hiện lên và nói với cậu rằng "Chỉ cần cậu giỏi, ba mẹ cậu có thể quay lại với nhau". Sau đó năm mười hai tuổi, cậu phát hiện ra sự thật quá nực cười. Mẹ cậu có người đàn ông khác, ba cậu cũng thế, cậu có ba có mẹ, nhưng không có tình thương. Song Tử nhận ra rằng bản thân đến đường cùng rồi, không tiếp tục nổi nữa, cậu đi đến sân thượng, nhắm chặt đôi mắt lại, để cơ thể hoà vào gió sương, để ngày mai cậu không còn giày vò. Lúc bản thân gần như sắp rơi xuống, Song Tử cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, không cho cậu rơi xuống. Lúc đó, Song Tử đã có ánh sáng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BL/12 Chòm Sao] Năm Ấy, Em Là Giấc Mộng Đẹp Của Thời Thanh Xuân
FanfictionThể loại: trúc mã trúc mã, gương vỡ lại lành, chữa lành, ông trời se duyên, nhất kiến chung tình, tình hữu độc chung, hiện đại, nhiệt huyết, ấm áp, thanh xuân vườn trường đến trưởng thành, ngược, nhiều CP, 18+, HE. Tác giả: Boocj. Ngày viết: 9/9/202...