"Hứa Nguyện chết rồi sao?"

74 3 0
                                    

Tạ Thời Vũ và Triều Niên chia tay

Mà nói đúng ra thì, bọn họ cũng không phải là chia tay.

Bởi vì đến dắt tay họ cũng chưa dắt.

Tạ Thời Vũ xin lỗi Triều Niên, hắn mất ngủ nhiều ngày nay rồi, dưới mắt có quầng thâm, nom có chút hoảng:

"Em đã từng gặp Hứa Nguyện chưa?"

Vốn sắc mặt Triều Niên đã xấu lắm rồi, nghe câu này còn xấu hơn nữa.

Cậu ta rũ mi: "Anh ấy đã mất rồi mà."

Trông ánh mắt ảm đi hẳn của người đàn ông kia, cậu ta không dừng lại, nói tiếp:

"Vợ anh sao em biết. Cùng lắm là mấy lần đi thăm anh thì gặp, chả nói chuyện với nhau được câu nào. Nhìn anh ấy rất dịu dàng."

Cậu nói dối.

Tôi nhìn chằm chằm Triều Niên một chốc.

Cũng có đục được cái lỗ trên người cậu ta đâu m

"Vậy sao."

Hắn từng nghe rất nhiều người nói, Hứa Nguyện điềm đạm cỡ nào.

"Có chuyện gì cứ tới tìm anh, chia tay rồi, anh vẫn là anh em."

Tạ Thời Vũ trầm giọng hẳn. Không biết vì sao, khi nghe người khác nói Hứa Nguyện rất dịu dàng, tim hắn cũng mềm mại theo, cũng nhoi nhói.

Dày đặc.

Như bóng với hình.

Triều Niên nức nở: "Vâng." 

Có một tối nọ, Tạ Thời Vũ lại mất ngủ, hắn gọi cho Từ Dịch. Không biết gã ta đang ở nơi nào, nghe rất ồn.

"Hứa Nguyện chết rồi sao?"

Từ Dịch nghe tiếng giọng trầm, lại có chút khàn của người đàn ông đó.

Gã chửi thề, bỏ điện thoại ra xa, quay đầu bảo mấy người khác nói nhỏ thôi. 

Đệch mẹ nó không phải chứ.

Không phải hắn thích Hứa Nguyện thật đấy chứ.

Đệt. Mấy chuyện mà gã đã làm kia...

"Hứa Nguyện chết rồi."

"Bị cắt cổ mà chết."

Gã đàn ông kia lo lắng nói.

"Sau đó tôi hỏi bác sĩ. Lúc cậu ấy chết, không nhắm mắt, nhìn vẻ mặt lại yên bình, hình như không muốn để bọn bắt cóc gọi tôi đòi tiền chuộc."

Hắn hít sâu.

"Tiền quan trọng hơn tính mạng sao?"

Lòng Từ Dịch lạnh dần, ngón tay gã run run, hỏi:

"Cậu biết hết rồi?"

Tạ Thời Vũ hỏi lại: "Biết gì cơ?"

Từ Dịch im lặng một lát: "Không có gì, nghe nói cậu và Triều Niên chia tay rồi."

Tạ Thời Vũ "Ừ" một tiếng: "Tôi thấy khó chịu khi chạm vào cậu ta."

Cảm giác quái dị lan tràn, tựa như thực vật cắm rễ ở ngực hắn, hút máu hắn.

Hình như hắn không thích Triều Niên.

Mà cũng không có ai thích một người chồng không đụng vào được.

Từ Dịch "Hả" một cái, giọng điệu nghe hơi mờ mịt: "Chia thì chia thôi." Sau đó gã cúp điện thoại.

Tạ Thời Vũ nheo mắt lại, nằm trên bãi cỏ nhìn bầu trời đầy sao.

Gần đây hắn không mất ngủ thì nằm mơ.

Mơ thấy những chuyện trước kia.

Nhưng đều kết thúc bằng sự thương tổn của Hứa Nguyện.

Giống hai hạt nguyên tố sai lầm va chạm vào nhau, chỉ để thế giới hủy diệt, chứ không tạo ra ngân hà.

Hắn ngày càng nhớ Hứa Nguyện.

Hắn không lừa gạt được bản thân nữa. 

Không ai có thể thay thế được Hứa Nguyện.

Tạ Thời Vũ bảo trợ lý mua một đống bình thủy tinh nhỏ đặt trong nhà, rồi thả ít đất vào đó.

Giờ hắn cũng không thường tức giận với ảo giác nữa. Thậm chí còn có lúc đờ đẫn nhìn nó. Nhưng ảo giác không tới gần hắn, chạm vào hắn, gọi hắn tiếng: "Tiên sinh."

Cậu ấy yêu hắn không?

Cậu ấy yêu hắn mà.

Nhưng giờ mình không có được tình yêu ấy nữa. Hắn tỉnh táo nghĩ.

Hắn lại bình tĩnh. Nhưng hắn lại biết rằng, mình đang tan vỡ. Có một sợi dây, nếu nó đứt, hắn sẽ không còn là hắn nữa.

Đây là loại lôi kéo đau đớn nhường nào.

Tim hắn đập thật nhanh, lại như đã ngừng đập.

365 ngày sau khi tôi chết [ Ai Cũng Không Quen Biết Tôi ]Where stories live. Discover now