13: Hơn Hai Mươi Cm

253 45 5
                                    

Trịnh Hạo Thạc vô thức nghiêng mặt đi: “Đừng."

Tuy ở ký túc xá cậu đã từng thấy Kim Tại Hưởng bán khỏa thân không ít lần, nhưng đó là trong tình huống bạn cùng phòng khác đều có mặt.

Phòng vẽ tranh bây giờ chỉ có hai người họ, đột nhiên vén áo lên khoe cơ bụng thì lạ quá đấy.

“Sao lại đừng?” Tay Kim Tại Hưởng vẫn đang cầm vạt áo thun, dáng vẻ như thật sự muốn kéo áo lên, “Tôi không thể làm người mẫu ký họa cho cậu được ư?”
Trịnh Hạo Thạc ngập ngừng: “Cũng không phải là… không thể."

Cơ mà, người này có còn nhớ rằng lần nào hắn tắm rửa xong cũng đều mặc đồ kín kẽ mới đi ra không vậy?
Sao tự nhiên lại muốn làm người mẫu cho cậu, lại còn là người mẫu khỏa thân nữa chứ…

“Hồi giờ tôi chưa từng làm người mẫu cho họa sĩ bao giờ, cảm thấy rất thú vị."

Kim Tại Hưởng tựa như rất hứng thú, dùng giọng điệu trưng cầu hỏi lần nữa, “Tiểu Thạc à, cậu muốn vẽ tôi không?”

Ánh mắt Trịnh Hạo Thạc rơi lên bức tranh bên cạnh, sau khi cân nhắc một phen mới thành thật trả lời: “Muốn, nhưng không phải hôm nay."

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã thấy dáng người Kim Tại Hưởng rất đẹp rồi, cơ thể vô cùng phù hợp để làm người mẫu.

Hôm nay đối phương chủ động nói ra, cậu không có lý do gì để từ chối cả.

“Thế bao giờ cậu muốn vẽ cứ nói cho tôi biết, bất cứ lúc nào cũng được."

*Anh Kim à anh nhiệt tình quá nhỉ*

Kim Tại Hưởng cúi người chào như một quý ông, “Có thể làm người mẫu cho thầy Tiểu Thạc là vinh hạnh của tôi."

Phút chốc, trong lòng Trịnh Hạo Thạc không khỏi cảm thấy may mắn.

Nhờ cách của Đông Đông, kể từ khi biết cậu có bạn trai, Kim Tại Hưởng liền buông lỏng đề phòng với cậu, thái độ tự nhiên y hệt hồi trước.

Hai người giao hẹn xong bèn một trước một sau rời khỏi phòng vẽ.

“Nhìn này, xe tôi mới độ."

” Kim Tại Hưởng chỉ vào chiếc xe đạp địa hình dựng ở ven lề, “Tôi tự tay cải tiến đấy.

Xe địa hình bình thường không có ghế sau, cho dù lắp thêm ghế sau cũng rất khó chịu được cân nặng của một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng nhờ sự chung sức của hắn và thợ sửa xe, nó đã được sửa đổi thành công.

Trịnh Hạo Thạc cảm thán từ sâu đáy lòng: “Cậu thật lợi hại."

Nội tâm dâng lên một sự thỏa mãn khó hiểu, Kim Tại Hưởng cong khóe môi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Bình thường thôi, cũng không khó lắm đâu."

Đêm buông, cái nóng mùa hè dần tan biến, chiếc xe đạp chạy trên đường với tốc độ không đổi, đón lấy những làn gió nhẹ lướt qua vô cùng thoải mái.

Trịnh Hạo Thạc nắm lấy mép ghế sau, trong giọng điệu ẩn giấu một tia vui mừng hiếm thấy: “Trước đây chỉ có thể nhìn người ta đạp xe đạp, thì ra cảm giác ngồi trên nó là như thế này."

/VHOPE/ GIÁO THẢO CÙNG PHÒNG KHÔNG ĐÚNG LẮMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ