Chương 32

173 6 0
                                    






Chẳng mấy chốc Hà Hoa đã về nhà cha mẹ được gần một tháng, đột nhiên một ngày nhận được tin tức của Hạnh Hoa, do người ở Vương gia trang tới truyền lời, nói rằng Hạnh Hoa không cẩn thận bị té ngã, sảy thai rồi.

Cả nhà nghe xong mặt đều buồn rười rượi, nhất là mẹ Hà Hoa, bà nghe xong tin tức này sửng sốt ngây ngẩn một lúc lâu, ngẩn ngơ một mình đi xuống bếp. Hà Hoa đi theo xuống, nhưng thấy mẹ cô đang ngồi ở ghế nhỏ lau nước mắt.

Hà Hoa lại khuyên nhủ, mẹ cô quẹt nước mắt nói: “Đang yên lành sao lại như vậy, đã mang thai đến tháng thứ năm rồi, sao lại sảy thai cơ chứ…”

Hà Hoa bảo: “Hạnh Hoa từ nhỏ thân thể đã yếu ớt … Mẹ đừng quá đau buồn, có khóc nấy khóc nữa cũng không thể trở lại được, nhưng mà mẹ khóc nhiều sẽ bị bệnh mất, Hạnh Hoa mà biết càng không chịu đựng được đâu. Dù sao thì muội ấy và Phúc Căn vẫn còn trẻ, chờ cho sức khỏe hồi phục, khỏe mạnh thì lại có con thôi…”

Mẹ Hà Hoa vẫn buồn rầu: “Con bé Hạnh Hoa này tình tính nó không mạnh mẽ như con với Đào Hoa, nó có tủi thân hay khổ sở cũng không chịu nói ra, chỉ giấu ở trong lòng một mình chịu đựng, bây giờ người ta bảo là tự nó té ngã, nhưng cũng không biết là thật hay giả … Mẹ chỉ sợ … Chỉ sợ là nó lại bị nhà chồng bắt nạt, làm hại…”

Hà Hoa khuyên nhủ: “Chuyện này thì mẹ yên tâm, không có chuyện đó đâu … Phúc Căn dù có vô liêm sỉ cỡ nào cũng phải có nhân tính. Hạnh Hoa mang thai con của nó, sao nó có thể để cho muội ấy bị bắt nạt được cơ chứ? Còn có mẹ của Phúc Căn nữa, đứa bé trong bụng Hạnh Hoa là cháu nội của bà ta, bà ta cũng không thể bất chấp không phân rõ phải trái mà làm càn được … Còn nữa, lần trước chúng ta tìm tới tận cửa, bao nhiêu là hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy cả, lại còn có cả người lớn nhà họ ở đó, nếu như bọn họ thật sự táng tận lương tâm mà ức hiếp Hạnh Hoa lúc muội ấy mang thai, không cần chờ chúng ta tìm bọn họ tính sổ, thì những người xung quanh đó đã cho bọn họ chết đuối vì nước miếng rồi ấy chứ…”

Vẻ mặt mẹ Hà Hoa vẫn tràn đầy đau khổ, gật đầu bảo: “Nói vậy cũng phải, cảm giác trong lòng mẹ lúc này, đối các với con mà nói … Phải chờ tới khi các con có con mới có thể hiểu được, con cái gặp một chút chuyện không hay thôi thì còn khó chịu khổ sở hơn cả việc lấy dao đâm vào tim mẹ, chỉ hận không thể gánh thay hết cho các con..”

Hà Hoa nghe mẹ nói mà xót xa, trong lòng cũng đau lòng cho Hạnh Hoa. Mặc dù ngoài miệng cô đang khuyên mẹ cô, nhưng thật ra chính bản thân cô cũng lo lắng, chỉ sợ Hạnh Hoa thật sự bị người ta ức hiếp, nghĩ ngợi một lúc, cô kéo tay mẹ bảo : “Hay là thế này đi, con tới thăm Hạnh Hoa xem sao, ở với muội ấy vài ngày. Muội ấy vừa mới sảy thai, chị gái tới thăm nom thăm sóc là chuyện bình thường. Thứ nhất là có thể xem xem có phải gia đình nhà chồng của muội ấy vẫn luôn gây khó dễ, bắt nạt muội ấy hay không, thứ hai nữa là muội ấy mới mất đứa bé, trong lòng chắc chắn rất đau khổ, có người thân ở bên cạnh chia sẻ cũng có thể an ủi một phần nào đấy.”

Mẹ Hà Hoa nghe xong thở dài một hơi: “Làm thế cũng được, mẹ là mẹ ruột cũng không thích hợp đi tới đó thăm nom, các con chị em ruột thịt qua lại thăm nom chăm sóc người ta cũng không bắt bẻ hay nói gì được cả … Nhưng mà chính con còn chưa giải quyết xong chuyện của mình, sao có thể để con đi sang đó an ủi em con…”

Chàng ngốc ở thôn nọNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ