Chương 9: (H)

6.4K 306 12
                                    

  Chỉ còn 1 ngày nữa là đến kỳ phát tình của Albert.

  Thiệu Bân vẫn đinh ninh nghĩ vậy, mà không chỉ mình cậu, hầu như ai trong biệt phủ này cũng nghĩ vậy.

  Cho đến khi Thiệu Bân bị túm cổ áo lúc đang thơ thẩn trên hành lang, bị lôi xềnh xệch vào phòng thì mặt mày vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến tận lúc áo sơ mi đã bị cởi đi phân nửa cậu mới hoàn hồn lại.

  - A... Albert... ngài đang làm gì thế?

Albert đang từ từ thưởng thức quá trình não của tiểu thư ký dần lấy lại ý thức với gương mặt hứng thú. Một tay y thì cởi cúc áo sơ mi thật chậm rãi, một bàn tay khác lại ve vãn nơi khoá quần của cậu, trong khi đó miệng thì lại đường hoàng nói:

- Tháng này đến sớm hơn 1 ngày, nên tất nhiên là ta đang làm em.

Trong đầu Thiệu Bân đì đoàng mấy phát, cậu chưa có chuẩn bị tinh thần gì nữa mà! Thậm chí còn chưa húp nước canh nhân sâm bổ lượng của khẩu phần trưa nay nữa!

- Tôi thấy ngài vẫn còn tỉnh táo lắm, nên chắc là cứ nhịn đến ngày mai chắc không có vấn đề gì đâu ha! Haha...

Nhưng rồi khi lia mắt xuống đũng quần căng phồng của Albert, cậu lại im bặt. Còn Albert thì lại mỉm cười theo cách mà Thiệu Bân cảm thấy kinh hãi, y từ từ tiến lại bàn, rót sữa trong bình ra chiếc cốc tinh xảo, sau đó chậm rãi đưa cốc nước ra trước mặt Thiệu Bân.

- Uống đi.

Bạn nhỏ thao láo mắt nhìn vào cái thứ đáng ngờ đó, nhưng theo thói quen được Bá tước cơm bưng nước rót tận miệng mỗi khi lên giường, cậu vẫn nhận lấy cốc và uống ừng ực, chỉ là cảm thấy sữa hôm nay có vị là lạ, uống hơi lợm giọng một chút.

Còn về phần Albert, y tiến đến chiếc ghế gỗ đối diện giường ,khoan thai ngồi trên đó, chân gác chéo lên nhau tạo thành dáng ngồi quý tộc, mặc kệ cho đũng quần căng lên như túp lều thì vẫn chỉ ngồi yên, mỉm cười nhìn Thiệu Bân.

Thiệu Bân sợ hãi quá chừng, bộ não cậu chưa bao giờ có thể theo kịp hành động của Albert, hiện tại cậu cũng chỉ ngồi khoanh chân trên giường, quần đã bị cởi ra từ lúc nãy, mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn vị Bá tước kia.

Nhưng rất nhanh sau đó, Thiệu Bân có thể phát giác ra việc cơ thể của cậu đang dần không ổn. Cảm nhận được cơn nóng đang từ bụng lan ra khắp toàn cơ thể, đến cả gương mặt trắng nõn nay cũng ửng hồng, thậm chí tiểu Thiệu Bân cũng đang dần nhỏng đầu dậy như một cây nấm con, màu sắc có đậm hơn vài phần. 

  - Ưm... chuyện gì thế này...

  Thiệu Bân ngã oặt xuống giường theo tư thế quỳ, giương đôi mắt đen láy nhiễm ánh nước nhìn vào kẻ đang ngồi nhàn nhã kia, hai bàn tay bấu chặt vào ga giường khiến nó nhăn nhúm lại.

  Thôi xong, bị hạ thuốc rồi.

  Lúc này, Thiệu Bân chỉ biết hừ hừ khẽ trong cổ họng, thứ kia không hề biết xấu hổ mà còn ngóc cái đầu lên ra vẻ kiêu ngạo, lỗ đằng sau thì lại ngưa ngứa như đang có hàng trăm con kiến bò trong đó. Dần dà, chỉ sau 10 phút mà thần trí của Thiệu Bân đã mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ gì thêm ngoài việc cầu an ủi.

[AxB] Răng NanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ