Chương 24: Cấm kỵ

66 12 0
                                    

Vương Nhất Bác siết chặt nắm đấm, nỗ lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh có mục đích gì cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, ánh mắt xoáy sâu nhìn chằm chằm vào cậu, tay thả xuống, âm hiểm cười nói “Mục đích? Cậu nói mục đích là đối với MY, hay là đối với cậu.” 

Cậu nhìn kỹ hắn, vừa gấp vừa giận, kỳ thực trong khoảnh khắc trông thấy Tiêu Chiến xuất hiện ấy, cậu cũng đã sớm biết, cuộc thương lượng trao đổi này, tuyệt đối sẽ thất bại. Hắn cũng không để ý đến kết quả của cuộc đàm phán mà cái hắn muốn chính là trông thấy cậu thua cuộc cúi đầu cầu xin hắn, Tiêu Chiến bị câu nói kia của cậu kích động mà nổi giận, Vương Nhất Bác đoán được, hắn nhất định sẽ trả thù cậu. Tiêu Chiến từ trước đến giờ luôn là một tên đàn ông nham hiểm thâm độc có thù tất báo cho dù là chuyện nhỏ nhặt đi chăng nữa, chỉ cần hắn thấy vướng mắt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Huống chi ở trong tự điển của hắn, sẽ không bao giờ có hai chữ chịu thiệt.

Vương Nhất Bác bĩnh tĩnh lại, hít sâu một hơi, MY là hậu thuẫn lớn nhất của cậu từ khi sống lại tới nay, Vương Thần Tuấn cũng là ân nhân lớn nhất của cậu, mặc cho có thể nào đi chăng nữa, cậu cũng nhất định phải cứu vãn kiếp nạn này, Vương Tuần Tuấn đã vất vả gây dựng một tập đoàn thương mại như vậy, anh ấy đã tin tưởng giao nó cho cậu, cậu không thể để nó sụp đổ được. Chuyện của Vương Trọng Quang đã đủ làm cho cậu hổ thẹn lắm rồi, cậu không thể cho phép bản thân lại tiếp tục cả đời sống bên trong nỗi thống khổ hối hận.

“Tiêu tổng, nếu như trước đây tôi có chỗ nào mạo phạm đến ngài, tôi xin thành thật xin lỗi, ngàn vạn lần đều là do tôi sai, không liên quan gì đến MY nữa, tôi hy vọng ngài công tư phân minh, về chuyện của MY xin giơ cao đánh khẽ.” Vương Nhất Bác đứng lên ghế salong, một mực cung kính hướng về phía Tiêu Chiến, khom lưng cúi mình dập đầu một cái.

Tiêu Chiến đối với sự cung kính của cậu phi thường hài lòng, ngửa đầu uống ly rượu, tiếp tục làm ra dáng vẻ quân lâm thiên hạ, mị hoặc cười nói “Sao phải xin lỗi? Cậu có làm chuyện gì mạo phạm đến tôi sao?”

Chưa bao giờ có! Vương Nhất Bác từ đáy lòng hét lên, cho tới giờ cậu đều là vô điều kiện bị Tiêu Chiến tùy ý đùa bỡn, cậu nói câu này tuyệt đối chính là trái lương tâm mình.

Cậu có chút cuống quýt, trên gương mặt thanh tú đã sớm hiện lên một mảnh lo lắng, đáy mắt đen láy vừa bất lực vừa không cam lòng. Tiêu Chiến giống như một phán quan quyết định sinh tử ngồi uy phong lẫm lẫm.

“Có thể tôi đã từng làm, nếu như ngài còn không hài lòng, tôi… sẽ không quấy rầy ngài nữa…” Cậu trùng lông mày khẩn cầu, trong thanh âm tràn đầy ngột ngạt, lại khẩn cầu nhìn Tiêu Chiến, cậu không muốn cứ thế mà rời đi, nhiều người đang chờ cậu mang tin tốt quay về như vậy, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào hắn, chỉ cần hắn không muốn, cho dù cậu có quỳ xuống để van cầu hắn, hắn cũng chưa chắc thèm liếc mắt đến.

Tiêu Chiến tựa hồ cũng không muốn cố làm ra vẻ bí ẩn nữa, nếu như nam nhân này thật sự tình nguyện để MY thụt lùi lại năm năm cũng không muốn đàm phán nữa, vậy coi như mục đích tối nay không đạt được, hắn rất rõ ràng, nam nhân trước mắt này là ôm theo nỗi hổ thẹn nên mới đến đây đàm phán chứ thật ra với tác phong của Vương Thần Tuấn thì cho dù có để MY quay lại vạch xuất phát cũng sẽ nhất định không thèm đến khẩn cầu hắn.

Tiêu Chiến động đậy người, thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cậu “Có phải tôi đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cậu cũng đều sẽ đáp ứng?”

“Chỉ cần Hoàng Sát không truy cứu trách nhiệm lần này với MY nữa, MY đồng ý tăng gấp đôi mức bồi thường.” Cậu kiên định đáp, so với khoản tiền bồi thường kia, hình ảnh của MY quan trọng hơn nhiều. Nhưng cậu hiển nhiên đã lý giải sai ý tứ của hân rồi.

Tiêu Chiến cười phi thường nham hiểm, chỉ vào rượu trên bàn, có thâm ý khác, cười quỷ dị nói “Chỉ cần cậu có thể uống hết chỗ rượu này, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của MY nữa, ngay cả mức tiền bồi thường kia tôi cũng sẽ không lấy.”

Vương Nhất Bác cả kinh, nhìn một bàn đầy rượu, trong lòng đột nhiên phát rét, cứ xem như tửu lượng của cậu có lớn hơn nữa thì trong dạ dày cũng không thể nào chứa nhiều rượu như vậy, chỉ là điều kiện Tiêu Chiến đưa ra mê người như vậy, cậu thực sự không muốn từ bỏ.

"Còn… còn có lựa chọn khác không?” Cậu chột dạ nhìn bàn rượu.

Tiêu Chiến cười gằn “Không có.”

Vương Nhất Bác khẽ cắn răng, âm thầm hạ quyết tâm, quá lắm thì nếu uống nó sẽ vào trong nhà vệ sinh nôn ra, vốn dĩ cậu đã biết trước sẽ phải uống rượu nên trước đó đã ăn thuốc giải rượu, cậu nghĩ cậu có thể chịu đựng được đến cuối cùng. Liền nhanh chân đi đến trước bàn, cầm lên một chai rượu đã mở nắp liền ngửa đầu uống ùng ục cạn chai.

Tiêu Chiến âm hiểm nở nụ cười, châm một điếu thuốc trong miệng, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt hắn trở nên tàn lạnh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén chiếu lên người cậu đang liều mạng uống rượu…

Đêm nay, hắn sẽ cho nam nhân này biết, xúc phạm đến hắn là điều cấm kỵ thế nào, hắn sẽ không chạm vào cậu ta, nhưng sẽ khiến cậu ta tan vỡ, những kẻ dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với Vương Nhất Bác, đều sẽ phải sống không bằng chết…

[ZSWW] Lao tù ác ma (Quyển 2) (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ