"anh đã bảo là trường mình không có học sinh nào tên kang taehyun hết. đây là lần thứ ba em tới phòng giáo vụ làm phiền công việc của anh rồi đấy!"
nếu ai đó xuất hiện và hỏi kai điểm mạnh của cậu là gì, cậu sẽ tự tin trả lời là "không biết bỏ cuộc", hoặc theo cách mà gia đình cậu hay gọi là "cứng đầu" hoặc "ngoan cố". cậu không tin taehyun có thể đột ngột mà biến mất như vậy, chắc chắn ở phòng giáo vụ đã xảy ra sai sót gì đó khiến cho tên của em bị thiếu mất khỏi danh sách. nhưng theo như choi soobin, tiền bối trên kai một khóa, hiện đang thực tập tốt nghiệp tại phòng giáo vụ, từ lúc trường được thành lập cách đây 10 năm, chưa từng có học sinh nào mang tên kang taehyun theo học cả.
"không có của anh ở đây là không có lấy một cái tên trùng luôn á hả?"
"anh đã lọc hết toàn bộ những học sinh họ kang ra đây nhưng cái tên kang taehyun thì chưa một lần xuất hiện."
soobin chống cằm biếng nhác nhìn bảng tính chi chít những tên trên màn hình máy tính. đây đã là lần thứ 10 trong ngày anh phải đọc đi đọc lại những cái tên này để chắc chắn mình không phạm phải thiếu sót gì. có biết bao nhiêu bộ hồ sơ đang cần phải duyệt cho chủ nhiệm mà cái thằng nhóc kai này cứ giờ giải lao lại mò tới phòng giáo vụ kiếm chuyện.
kai thở dài bỏ tập hồ sơ trên tay mình xuống bàn, chuyện này dần trở nên vô vọng thật sự. trước khi tìm tới giáo vụ, cậu đã tìm đến những bạn học mà cậu từng thấy taehyun nói chuyện cùng và những gì kai nhận được đều là những cái lắc đầu và biểu cảm ngơ ngác, mờ mịt như thể đó là lần đầu họ nghe đến tên em.
"kai này, sao em không liên lạc với cậu bạn kang taehyun đó thử xem? có thể nhóc đấy rút hồ sơ để chuyển trường rồi chăng?"
"thế anh nghĩ em không nghĩ đến chuyện đấy trước khi tới đây à?"
tất nhiên là kai đã cố liên lạc với taehyun ngay khi tên em không được tìm thấy trên bất cứ danh sách nào, cậu đã thử gọi điện nhưng mọi cuộc gọi đều bị ngắt vì không kết nối được đầu dây bên kia, nhắn tin trên các nền tảng sns mà taehyun có thì đều có chung một lỗi không thể gửi tin nhắn. đến mức này rồi, kai bắt đầu nghi hoặc bản thân có phải do cô đơn vì phải sống xa gia đình nên đã tự tạo dựng lên một người bạn là kang taehyun hay không.
không thể nào! kí ức về những ngày tháng cậu ở làng yêu quái vẫn hiện trong đầu cậu rõ ràng như một cuốn phim. kai vẫn có thể nhớ rõ âm thanh náo nhiệt của lễ hội, tiếng chim kêu rộn ràng trong rừng đom đóm, giọng nói của tất cả những yêu quái cậu từng gặp qua. nếu tất cả chỉ là tưởng tượng thì sao lại có thể chân thật như vậy?
"em có muốn anh kiểm tra lại một lần nữa không? có thể do anh vẫn tìm chưa kĩ."
soobin nhìn kai ngồi ủ dột với ánh mắt đầy lo lắng, chỉ mới quen biết chưa đầy một năm nhưng anh biết tính cách thằng nhóc này lúc nào cũng tươi rói như hoa mùa xuân vậy. gặp lại sau ba tháng hè, điều đầu tiên soobin để ý khi cả hai chạm mắt nhau chính là cái vẻ sáng ngời trong mắt kai đang chết dần như đèn cầy trước gió.
"không cần đâu, em nghĩ là em làm phiền anh nhiều quá rồi. em sẽ về nhà và tìm cách liên lạc lại với cậu ấy sau."
kai xếp trả các tập hồ sơ trở về chỗ cũ, chào tạm biệt soobin rồi ra về. cậu đã dành khá nhiều thời gian ở phòng giáo vụ nên khi trở ra thì trời cũng đã tối, hành lang vắng tanh chẳng còn bóng dáng học sinh nào. cả không gian tĩnh lặng chỉ vang lên mỗi tiếng chổi quét lá loạt xoạt của bác bảo vệ phía bên kia tòa nhà. trước khi thật sự ra về, kai còn một thứ nữa mà cậu muốn kiểm tra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[hnk x kth] curiosity killed the cat
Fanfictioni exchanged nine lives for a lifetime with you.