14

275 17 1
                                    

Jinpei lặng lẽ nhìn người phụ nữ cách mình một lớp kính tối màu . Tai áp vào ống nghe điện thoại dây , miệng mím lại mà không nói lên câu gì . Hoàn cảnh lúc này thật éo le . Cả hai là đồng đội của nhau . Mới đây thôi vẫn còn cùng nhau điều tra , cùng nhau phá án , cùng thưởng thức món ramen nóng hổi dưới cơn mưa bất chợt . Mới đây thôi , cả hai vẫn còn cùng nhau chia sẻ dưới tán ô nhỏ bé , vẫn còn bên nhau gần như vậy, thế mà giờ , khi chỉ cách nhau bởi lớp kính cách âm mà sao xa lạ quá . Jinpei chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ bị cách li trong phòng thẩm vấn , chờ đợi kết quả như những tên tội phạm . Có phải vì thế nên anh mới thấy ở phía ngoài kia , người cộng sự ấy cũng bị sự việc đáng tiếc này mà khiến nhau trở nên lạ lẫm .

Miwako cũng không nói gì , chỉ nhìn về phía con người đằng sau lớp kính dày kia . Hơi lạnh kim loại áp bên tai dần chuyển ấm . Vậy nhưng trong lòng lại chẳng lúc nào được bình yên .

Mưa bên ngoài vẫn xối xả như lúc ban đầu ...

- Anh ổn chứ?

Giọng dìu dịu của Miwako truyền đến bên tai Jinpei qua ống nghe điện thoại dây . Jinpei cũng tự hỏi chính mình , bản thân bây giờ có được gọi là "ổn" không nhỉ . Trong cùng một ngày mà không biết bao nhiêu việc xảy ra , Odagiri Toshiro , Kenji , thuốc điều trị bị mất , rồi Chihaya , anh không nghĩ rằng mình hoàn toàn ổn , ít nhất là theo lẽ bình thường . Chỉ cần nghĩ tới những lời lẽ thoái thác của lão viện trưởng cùng những ánh nhìn lạnh nhạt của những người điều dưỡng cho Kenji lúc đó , Jinpei không thể nào kìm lại cơn tức giận cháy bùng bùng dồn lên từng mạch đập của cơ thể . Anh không hề ổn , anh hoàn toàn biết điều đó . Anh rất phẫn nộ , đến mức đã có những giây phút muốn dày vò những kẻ táng tận lương tâm ấy phải chịu nỗi tủi hờn gấp trăm gấp ngàn lần . Anh muốn chúng phải trả giá , muốn chúng phải trả lại người bạn lành lặn khi xưa lại cho anh . Và đồng thời , anh cũng tuyệt vọng và đau đớn vô cùng . Cảm giác bất lực khi mọi cố gắng suốt bốn năm trời đã bỏ ra điều không thay đổi được gì , tự trách chính mình quá yếu kém khi không thể làm tốt hơn . Jinpei đã không ít lần muốn trút giận lên ai đó , để bản thân dễ chịu hơn sau những tháng ngày bị dồn ép đến nghẹt thở . Dẫu vậy , những thứ ấy chỉ dừng lại ở suy nghĩ , chỉ ở đấy thôi . Anh không thể vì nỗi đau của riêng mình mà làm tổn thương người khác , và vì dù khốn kiếp đến đâu , anh vẫn là một cảnh sát , người bảo vệ cho đất nước này .

Dù thế nào đi nữa , cơn đau dai dẳng ấy vẫn không dừng lại .

Suốt bốn năm dài .

- Tôi xin lỗi .

- ?

Điện thoại dây truyền tới lời xin lỗi của Miwako . Giọng buồn khe khẽ của cô nói xin lỗi anh nhập nhòe dưới ánh đèn pha trong phòng thẩm vấn . Jinpei vẫn im lặng và nhìn Miwako . Biểu cảm của cô , không rõ là vì màu tối của chiếc kính râm mà anh đang đeo hay thực sự là cô đang có nét mặt như vậy , trong thật day dứt và có lỗi . Jinpei mở miệng ra định nói gì đó , nhưng khi ngẫm lại thì chẳng biết nên mở lời thế nào . Anh không thể nhận lời xin lỗi này , bởi thật sự chẳng có lí do gì để cô phải xin lỗi cả . Anh cũng không thể nói rằng "cười lên" hay đuổi cô đi , hay bất cứ lời nào khác . Anh chỉ mãi đứng nhìn người cộng sự mọi ngày vẫn luôn ồn ào giờ lại mang vẻ mặt trầm tư như vậy .

[MatsuSa/MatsudaxSato] Không thể nào quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ