JiHoo nhấc bổng cả người GaEul đặt lên chiếc cán màu trắng bên trong chiếc xe cứu thương với chiếc đèn màu đỏ đang vang lên những âm thanh rợn người.
- GaEul àh! Em phải cố lên!
Máu dường như thấm một phần áo của anh khi gương mặt GaEul áp vào người anh.
Màu đỏ mằn mặn ấy rất nhiều, nó chảy từ chiếc mũi nhỏ của GaEul, khắp gương mặt. Gương mặt trắng bệch ấy, dường như mất hết sức sống, giống như đã cướp đi cái mạng sống bé nhỏ của cô. Nhưng.. không phải vậy! GaEul chưa bao giờ từ bỏ vào lúc này, khi cô chưa nhìn thấy JiYung hạnh phúc.
Đôi môi của cô, tuy nằm trong chiếc ống thở, nhưng vẫn cứ mấp máy, cố gắng nói tên người cô yêu trong mơ màng, và đôi mắt vẫn nhắm nghiền đượm màu đỏ của máu.
... Em không thể từ bỏ...
Từ bỏ tất cả thuộc về anh...
Khi em chưa nhìn thấy anh hạnh phúc... Khi em không còn bên cạnh...Còn JiYung?
Lúc này anh cũng ở gần, rất gần GaEul. Gần đến nỗi có thể chạm tay vào nhau.. Nhưng không thể.. Vì anh cũng đang nhắm chặt đôi mắt của mình, trong những cơn đau quằn quại cứ giáng xuống đầu. Trong sâu thẳm đầu óc anh, vẫn là hình ảnh của GaEul, chưa bao giờ có thể phai mờ...
- GaEul... Cái tên định mệnh ấy, được thốt ra khỏi cổ họng của JiYung. Thật nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể xem là một tiếng thở, nhưng nó là tiếng kêu. Tiếng kêu trong đau đớn, trong tuyệt vọng, và trong lúc đang thắp sáng 1 tia hy vọng chờ đợi người quan trọng nhất đến mà che chở và bảo vệ. JiYung đang cố giữ lấy hy vọng một cách cố gắng nhất có thể, bất kể anh đang trong vô thức...
Làm ơn, đừng bước đi...
Khi anh vẫn còn đang nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của em... Khi anh còn nhìn thấy sự run rẩy của bờ vai nhỏ...
Khi nụ hôn trên vành môi mỏng nơi em...
Vẫn còn vương vấn đâu đó nơi anh...
Màu trời hy vọng mà em yêu...
Màu tím lắng đọng mà anh thích...
Làm ơn, cho anh một hy vọng... Để anh vẫn sẽ mãi được nhìn thấy em, nụ cười của em...
Nước mắt của em... Trái tim anh tan nát...
********
2 ngày sau...
JiYung đã dần hồi phục lại, nhưng đôi mắt anh vẫn chưa hề hé mở, có thể anh đang sợ, đang trốn tránh cái sự thật phủ phàng và đáng sợ kia. Rằng GaEul đã vuột ra khỏi tay anh, rằng anh mất đi cái lý tưởng sống duy nhất của mình, rằng thứ tình yêu ngọt ngào kia đã rời bỏ anh.
Hôm nay là ngày anh được xuất viện và chuyển về nhà sau hơn 2 tuần được điều trị và được nhận sự chăm sóc tận tình của một người.
Một người anh không muốn rời xa, nhưng anh đã không hề mở mắt để nhìn cô ấy rơi nước mắt vì anh. GaEul...
- Cậu JiYung àh, hôm nay chúng ta về nhà. Cậu mau mà tỉnh dậy đi!
Ông quản gia đi bên cạnh chiếc giường trằng mà JiYung đang nằm đang được đẩy về phía cánh cửa để lên chiếc xe trở về nhà. JiYung vẫn bất động như buông xuôi tất cả những thứ xung quanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thứ mà định mệnh gọi là tình yêu
FanfictionCredit: http://kst.vn/community/forum.php?mod=viewthread&tid=44730&page=1&authorid=86256 Author: Jun Rating: K+ Pairing: Yijung - Gaeul Status: Completed