Chapter 2: Leaving you, my love

543 21 0
                                    

Trái tim tôi đang thổn thức lên. Vì lạnh hay vì anh?

Nước mắt tôi lăn dài trên má, định đưa tay lên quệt đi. Nhưng nó quá ấm áp, anh lúc nào cũng vậy, cũng làm tôi thấy ấm áp từ chính những giọt nước mắt của mình, dù tôi vui hay buồn.

Tôi ngồi phịch xuống chiếc xích đu trong một công viên, dáo dác nhìn khung cảnh xung quanh, Seoul qua 3 năm đã thay đổi nhiều quá, tôi không còn nhận ra những con đường quen thuộc nữa.

Điện thoại tôi đâu rồi? Tôi đưa tay rờ vào túi. Nó đâu rồi? Tôi mò lung tung trong túi áo khoác, nhưng chả thấy nó đâu. Mệt mỏi, tôi thở dài rồi dựa đầu vào dây xích đu rồi thầm ước ai đó sẽ đến đây mà che chở cho tôi.

********

Ấm áp lắm, như có ai ôm trong vòng tay vậy, dịu dàng và cẩn thận. Ai vậy? Là anh? Hay là người đuợc tôi gọi là Soulmate?

Cái mùi oxi kháng khuẩn sộc vào mũi tôi làm tôi làm tôi nguậy người. Hé mở mắt, thứ ánh sáng kì lạ làm tôi nhíu mắt.

Đây là đâu? Công viên ư?

Không? Vẫn một màu trắng xóa, nhưng không phải. Tôi gượng người ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn xung quanh. Nơi này lạ quá, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Liếc đôi mắt nhìn ai đó đang ngồi trên ghế sofa đối diện, tôi bất chợt ngỡ ngàng. Là anh, anh đang ngồi đó, dựa đầu lên ghế mà ngủ. Tôi nhìn anh, trái tim lại rộn lên như ngày nào.

Bước xuống giường, tiến lại gần anh. Tôi đứng trước mặt anh, nhìn anh thật lâu. Vẫn gương mặt này, gương mặt đã làm tôi đau khổ. Tôi đặt nhẹ tay mình lên mặt anh, vuốt nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.

*******

Tôi lần theo bức tường ra đến quầy tiếp tân của bệnh viện. Thấy tôi bước đến, cô y tá đứng lên mỉm cười.

- Chào cô, tôi ở phòng 213, cô cho tôi hỏi tại sao tôi ở đây? - Tôi gật đầu rồi nói -

Cô ý tá nhìn tôi rồi nhìn xuống quyển sổ trước mặt.

- Cô là Chu GaEul? - Tôi gật đầu. -

- Cô được đưa vào đây từ tối hôm kia. Cô bị viêm phổi, cần nằm nghỉ ở đây vài ngày dưỡng bệnh. Cô không hỏi chồng cô sao?

- Chồng tôi? - Tôi nhăn mặt hỏi lại.

- Người đang ở trong phòng chung với cô đấy. Anh ấy đưa cô vào đây, tôi thấy thỉnh thoảng có vài người bạn của cô vào thăm nhưng hình như anh ấy ở bên cô suốt.

Tôi nhìn cô ý tá một lát rồi gật đầu cảm ơn, quay bước về phòng, nơi có anh đang ngồi đó.

Tôi có cảm giác rất lạ, trong lòng nhói đau. Vì sao? Vì yêu anh hay vì ghét anh? Tại sao ngay khi tôi ghét anh, muốn quên anh như lúc này, anh lại xuất hiện bên đời tôi, chăm sóc tôi? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?

Tôi đẩy cánh cửa phòng bước vào, anh vẫn còn ngủ. Tôi bước lại gần nhìn anh, quầng mắt thâm cả rồi, chắc có lẽ anh đã không ngủ hai đêm mà ngồi bên cạnh tôi. Nhìn anh như vậy, chợt nước mắt tôi lặng lẽ rơi, lòng cảm thấy đau hơn khi phải quên anh. Tôi đưa tay lên mặt anh, thì thào:

- Tại sao anh phải làm như vậy chứ? Chẳng phải em đã nói em phải quên anh sao?

Tôi nhắm mặt lại, nước mắt chảy dài xuống má.

Chợt...người tôi như bị ai đó đẩy. Trong tích tắc tôi đã nằm gọn trong lòng anh.

- Tại sao em khóc chứ? Anh đau lòng lắm biết không? - Anh lên tiếng, hai tay ôm chặt lưng tôi. -

- Anh không ngủ? - Tôi lắp bắp.

- Không, anh ngủ. Nhưng ai đó đặt tay lên mặt anh những 2 lần, làm sao anh ngủ được tiếp đây.

Tôi dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh ôm chặt lấy tôi. Sức tôi không đủ, đẩy ra được một chút thì lại bị anh kéo trở lại.

- Anh buông tôi ra! - Tôi vùng vẫy. -

- Anh buông ra em sẽ chạy mất khỏi vòng tay anh, không buông.

Nước mắt tôi tuôn rơi khi nghe anh thì thầm vào tai mình.

- Tại sao anh phải làm như vậy?

- Vì em là người anh yêu nhất trên đời này. - Anh vừa nói, vừa hôn nhẹ vào mái tóc của tôi. -

Tôi khóc, tôi cảm nhận được nước mắt của mình đang chảy dài. Những lời nói của anh quá ngọt ngào, quá chân thật. Nó làm tôi cảm giác rằng mình như sắp điên lên vì yêu anh.

- Anh nói dối. - Tôi đáp. - Một playboy như anh mà cũng yêu chân thành một đứa con gái quê mùa như tôi sao?

Anh cười bên tai tôi.

- Nhưng gã playboy này cũng tin vào soulmate. Cũng tin vào tình yêu chân thành mà một cô gái đã lặng lẽ cướp lấy trái tim mang đi. Và cô gái quê mùa đã cướp trái tim của gã playboy So Yi Jung tên là Chu GaEul, một cô gái sống chân thành bằng cả trái tim.
Tôi cảm thấy ấm áp khi nghe anh nói, từng lời nói vang lên bên tai tôi, đưa tôi vào thứ hạnh phúc của tình yêu. Tôi gục mặt vào vai anh, hai tay từ từ vòng qua cổ anh.

- Anh là kẻ đáng ghét! Em ghét anh

Anh cười thành tiếng, tay ôm chặt tôi, khẽ hôn lên tai tôi nụ hôn nhẹ tựa cơn gió trời.

- Ghét? Vậy còn yêu anh không?

- Em yêu anh, yêu anh nhất trên đời này. - Tôi thì thào. -

Tôi nghe anh cười bên tai mình.

- Nhưng Yi Jung à, em không thể quay lại với anh được.

Tôi nói rành rọt từng tiếng, tay thì vẫn ôm chặt lấy anh. Tôi sợ, khi quay mặt lại rồi nhìn thấy anh đau khổ, điều đó khiến trái tim tôi vỡ tan.

- Tại sao?

- Vì em quá yêu anh, em không muốn anh bị ràng buột bởi em, một cô gái quê mùa không danh vọng. - Tôi nhắm mặt lại để giọt nước mắt lăn dài. - Anh biết không? Anh hoàn hảo lắm, giống như chàng hoàng tử trong cổ tích vậy đó.

- Anh muốn em là nàng lọ lem. - Anh lên tiếng, giọng nói không giống lúc nãy nữa, tôi biết rằng anh lại bị tổn thương.

- Em luôn là cô lọ lem bán cháo yêu chàng hoàng tử mãi mãi, nhưng chàng hoàng tử lúc nào cũng thuộc về một nàng công chúa, không phải là lọ lem.

Tay anh dần dần rơi ra khỏi lưng tôi, tôi quay mặt nhìn anh. Anh đang rất đau khổ, gương mặt giống như vô hồn.

- Xin anh, ôm chặt em lần nữa, làm ơn cho em cảm giác rằng anh đang nâng niu em như một viên pha lê. Chỉ lần này nữa thôi, để rồi lần sau gặp mặt, hai chúng ta như người xa lạ, bởi vì hai chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau...

Nước mắt tôi rơi xuống lưng anh, từng giọt, từng giọt như máu đang rỉ trong tim...vì anh...

Thứ mà định mệnh gọi là tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ