CHƯƠNG 13

421 55 0
                                    

Đông Hách mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, cậu thấy đứa em mình đã khỏi bệnh, cậu thấy hai người quay trở về cô nhi viện ngày ấy, được gặp lại viện trưởng, bà cười với họ, bà gọi cậu đến đưa cho cậu giấy báo nhập học, bà nói rằng bà đã giải quyết xong cả rồi, Đông Hách chỉ cần chăm chỉ học tập.

"Lý Đông Hách nhà mình sau này sẽ thật thành công".

Trong mơ, cậu thấy mình sắp khóc, vừa ăn vừa khóc rất to. Em cậu đi đến lau những giọt nước mắt đi, chọc ghẹo cậu sao lại khóc thế kia.

Lá vàng trên cây rơi xuống mặt bàn cậu đang ngồi, Đông Hách phủi nó đi, cậu liền nhớ đến một người nên hỏi mọi người:

"Lý Mã Khắc đâu rồi ạ?"

Em gái cậu nghe thì hỏi lại:

"Ai là Lý Mã Khắc vậy anh?"

Đột nhiên, giấc mơ bị đảo ngược lại, cậu thấy trước mắt là bệnh viện đang bốc cháy.

Cậu biết trong bệnh viện đó còn có em gái cậu, cậu xông vào đó, xung quanh chẳng có ai ngăn lại nên cứ thế Lý Đông Hách chạy vào biển lửa đỏ rực.

Cậu đã thấy em ấy, cậu cõng em gái trên lưng bỏ chạy, Đông Hách gắng nhịn cơn ngạt thở do khói lửa đang lan ra để chạy ra ngoài. Cậu cõng em mình đi qua cái bàn hay những cái ghế đang bốc cháy, đùi vì lỡ chạm vào mà đau rát cả lên.

Lý Đông Hách nghe thấy giọng nói thì thầm của em mình bên tai, cậu nói với đứa bé này đừng nói gì nữa hãy giữ sức để còn ra khỏi đây. Trong lúc hoảng loạn, Lý Đông Hách nhìn thấy một cậu bé đang bị thương trốn dưới gầm bàn, cậu bé đó vừa sợ hãi khóc lóc vừa cố dùng sức đẩy cái bàn ra khỏi người.

Lý Đông Hách cắn răng, cuối cùng cũng nghe được câu nói của em mình:

"Cứu cậu ấy đi"

----------------------------------------------

"Đông Hách, Đông Hách!!!!!"

Cậu tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kia, cả cơ thể chỉ toàn mồ hôi, trông giây phút mơ màng cậu chẳng biết được mình đang ở đây đây là thực hay mơ, cậu cảm nhận được cái ôm trong khi đang thở hổn hển mệt mỏi.

Bây giờ, cậu mới nhìn thấy người gọi mình là Trịnh Tại Hiền.

Cửa sổ đang mở toang, từng làn gió lạnh nhè nhẹ thổi vào phòng.

Cậu thấy Tại Hiền chỉ mặc một cái áo sơ mi lụa trắng, anh ngồi xổm xuống quay lưng lại với ánh trăng chiếu qua ô cửa, mái tóc anh cũng vì thế mà như đang phát ra ánh sáng vàng dịu dàng. Chỉ có một chỗ đang bất thường chính là hàng lông mày thường ngày vẫn ôn hoà hôm nay lại trở nên vô cùng lo lắng.

Lý Đông Hách đột nhiên giật mình, cậu nhớ rằng mình đang ở trong phòng bà Lý, hoảng sợ nhìn quanh.

Trịnh Tại Hiền như đọc được suy nghĩ của cậu liền ngăn cậu đang loay hoay nói: "Ở đây không có ai đâu".

Chỉ khi nghe câu này, cậu mới buông bỏ cảnh giác của mình, đưa tay lên lau mồ hôi đi vương vãi trên trán.

"Anh Tại Hiền, sao anh lại ở đây?" Cậu vẫn còn chút sợ hãi nên mày đã cau lại, răng thì cắn chặt môi dưới, cậu không dám nói gì cả và sự sợ hãi này không thể nào giấu được anh.

[FANFIC | TRANSLATE | MARKHYUCK] Mỗi Một Khoảnh KhắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ