CHƯƠNG 4

632 57 9
                                    

Đã một ngày từ khi Mã Khắc để lại trên cổ cậu vết sưng đỏ.

Nhìn thấy Lý Đông Hách đang say giấc nồng trong lòng mình, anh không khỏi có.

Dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương, con ngươi đen nháy trầm tư dừng trên khuôn mặt cậu.

Đó là một cậu bé có gương mặt thanh tú, nhưng có chút gầy, đôi môi vì mất máu mà có phần tái đi, nhưng vẫn có gì đó rất cám dỗ người khác. Lý Mã Khắc nhìn dọc theo đường cong khuôn mặt và hàng lông mi mảnh của cậu, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Phải kiềm chế - ý nghĩ đó đã đi cùng anh rất lâu, rồi trở thành phản xạ có điều kiện, nhưng anh vẫn vùi mặt vào cổ cậu.

Lại thèm máu rồi.

Cố nhịn mùi hương quyến rũ phảng phất nơi cánh mũi, Lý Mã Khắc véo mạnh vào tay để cản lại ngọn lửa dục vọng đang lớn dần lên trong lòng.

Anh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ túi áo khoác, cẩn thận vén mớ tóc sau gáy Lý Đông Hách lên, tỉ mỉ lấy thảo dược đã nghiền nhuyễn thành bột đắp lên vùng da bị chính mình làm rỉ máu.

Thấy khuôn mặt cậu nhanh chóng dịu lại, anh mới thở ra, môi cong lên một nụ cười nhẹ nhõm. Ngay một giây sau, anh lần nữa nhíu mày, nhẹ nhàng đặt Lý Đông Hách xuống.

Sau khi chắc chắn cậu không bị sốt, Lý Mã Khắc chậm rãi bước xuống giường. Ưu tư dềnh lên mang đến chút hoảng loạn và bối rối kì quặc khiến Mã Khắc không bình tâm được.  Từ ngày gặp Lý Đông Hách, tâm tư và mọi hành động của anh liền trở nên kì lạ, khác hẳn với những ngày trước đây.

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, cơn đau khiến anh dần tỉnh táo, đôi mắt đỏ tươi dần dần chuyển sang màu xanh đen lạnh lẽo. Anh liên tục tự thôi miên chính mình, rằng những thay đổi này sinh ra là vì sự ra đi của Đổng Tư Thành, chính là Đổng Tư Thành và chỉ là Đổng Tư Thành.

Tuyệt đối, tuyệt đối không phải vì sự xuất hiện của Lý Đông Hách, nhất định không phải thế.

--------------------

Lý Đông Hách mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau gáy không còn thấy đau rát như lần đầu tiên nữa. 

Cậu vô thức sờ vào vết thương của mình, nhận ra không còn gì sau gáy, làn da láng mịn như chưa từng bị ai cắn vào.

Cậu hơi khó hiểu chớp mắt vài cái.

Khẽ liếc mắt nhìn xung quanh phòng, chợt nhận ra trong căn phòng trống không chỉ một mình cậu.

Lý Đông Hách vì thế mà cậu thong thả kéo chăn lên ngồi dậy. Đánh mắt sang thì thấy trên tủ cạnh đầu giường có để quần áo và giày mới toanh.

Thoạt nhìn đã thấy tấm vải lụa đắt tiền lấp lánh dưới ánh ban mai. Những hạt nắng kết chùm làm rực lên cánh hoa hồng may nổi trên cổ áo và hàng nút màu vàng đồng  thanh lịch và quý phái.Xếp gọn phía dưới là chiếc quần lụa màu xanh thẫm và đôi giày có miếng lót bằng lông động vật thoải mái khiến cậu rất kinh ngạc.

Là Mã Khắc chuẩn bị sao?

Cậu có chút sợ hãi cầm bộ quần áo lên, xúc cảm mềm mại từ những mảnh lụa xa xỉ khiến cậu không nhịn được mà nở nụ cười trông đến ngốc.

[FANFIC | TRANSLATE | MARKHYUCK] Mỗi Một Khoảnh KhắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ