"Quá huyền ảo..."
Ánh mắt Phượng Tố Ngôn lom lom nhìn tiên nữ trong hình ảnh.
Má ơi, đó là tiểu tiên nữ thực thụ!
"... Đệ căn bản không thể tin được đây là sư tôn... Thì ra lúc sư tôn im lặng mỉm cười, sẽ..." Đầu óc Vân Xung không load nổi, khổ học nhiều năm hiện giờ cậu lại nghĩ không ra từ thích hợp hình dung, thế là bật ra một câu, "Uyển chuyển cười một tiếng, hoa rọi mặt hồ."
Đúng vậy, nhìn thấy "Hàm Ngư chân nhân" trong hình, cậu mới hiểu được vì sao Chưởng môn chân nhân lại yêu cô tha thiết. Trong hình, khi cô ngồi bên dòng suối mỉm cười, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác trái tim của mình giống như nước mà ngón tay cô gạt ra thành từng đóa sen nước, trăm hoa nở rộ.
Thiếu niên Thích Thủy ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi.
"Hàm Ngư chân nhân" chính là người trâu bò chỉ dựa vào tướng mạo và sự thần bí đã ngồi vững hàng ngũ năm vị chân nhân.
Trong thế giới xem thực lực này, một mình cô nhìn mặt thắng.
Chiêu Dung quận chúa nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta cũng muốn nói 'Ta siêu cấp muốn'..."
Chân đã vô thức bước ra.
Liều mạng cũng muốn đồng hành cùng cô nha!
Phượng Tố Ngôn không đúng lúc nghĩ đến một vấn đề khác.
"Nếu những hình ảnh này lưu truyền ra, phúc lợi sẽ bị xào giá trên trời nhỉ?"
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng hình ảnh năm vị chân nhân ra sân đã đủ hồi vốn.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Hàm Ngư sư bá thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn..."
Dù đã được chứng kiến uy lực của thuật PS và trang điểm, Phượng Tố Ngôn cũng không thể không thừa nhận, có loại khác biệt tưởng như hai người gọi là "Hàm Ngư chân nhân" .
"Hàm Ngư chân nhân" trong hình ảnh và "Hàm Ngư chân nhân" bọn họ nhìn thấy, rõ ràng là một khuôn mặt, nhưng đứng chung một chỗ, tuyệt đối không ai nhận lầm bọn họ. Người trước chính là hoa rọi mặt hồ, tự có một cỗ phong tình yên tĩnh, người sau à —— lúc không nói lời nào liền lẳng lặng tản ra một loại khí chất gọi là "Đại lão", khi nhướng mày, hận không thể dán lên hai gò má dáng vẻ【 Ngươi, cũng muốn chết trong tay ta sao? 】.
Người bình thường sẽ nhìn thẳng vào người trước, thưởng thức vẻ đẹp của người trước, ngay cả tâm trạng cũng được trấn an.
Nhưng người sau?
Người bình thường sẽ e ngại, sẽ tránh nhìn thẳng vào cô, chú ý thực lực của cô hơn là ngoại hình.
Nghe Phượng Tố Ngôn nói, thiếu niên Thích Thủy vô thức ôm chặt bản phúc lợi tạp đàm Lăng Tiêu trong ngực.
Vân Xung nói: "Vậy chúng ta có nên đi mua thêm hai quyển không?"
Bốn thiếu niên yên lặng nhìn nhau, thừa dịp còn đang xếp hàng, đi mua thêm một bộ.
Vận khí của bọn họ quả thực không tệ, vừa vặn mua mấy quyển cuối cùng.