CHAP 33 [ End ]

19.1K 931 109
                                    

Một câu nói của cậu đã làm thay đổi con người hắn, từ lạnh lùng dần chuyển ôn nhu.

Nhớ lại tối hôm đó sau khi để hắn ôm cậu ngồi xuống ngước nhìn gương mặt hắn nói những lời chân thành.

- Có lẻ em nói ra anh sẽ cho là em ích kĩ nhưng em mặc kệ. Việc để hai bác chấp nhận cho chúng ta không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng đã đến mức này rồi anh không thể đồng ý lời bố mình sao. Ở bên anh như này cũng đủ rồi nhưng em vẫn muốn nhận được lời chúc phúc chân thành từ họ và điều đó cũng tốt cho anh nữa Hunie à, anh sẽ lại có gia đình mình và còn có cả em nữa. Nghe em, đừng đánh mất một lần nữa.

Hắn nhìn cậu thật lâu sau đó nở nụ cười với cậu.

- Nếu điều đó làm em hạnh phúc anh sẽ đồng ý.

...

Bây giờ cậu và hắn đã chuyển hẳn về nhà của ông bà Oh, còn căn nhà hiện tại được hắn cho xây sửa lại thành một tiệm sách cực kì to lớn theo ước nguyện be bé của cậu là được làm boss.

Lúc ban đầu khi nghe được đề nghị đó hắn đã phì cười và không đồng ý, vì căn nhà to lớn như thế này mà biểu hắn sửa lại làm tiệm sách để cậu làm ông chủ là hoàn toàn vô lý, hắn bát bỏ ngay từ đầu. Nhưng ở lâu với hắn cậu lại rút ra cho mình một kinh nghiệm để đời là cứ nhõng nhẻo thì việc gì cũng thành, ai đời hắn đã sơ suất để lộ ra điểm yếu để cậu bắt bài thì bây giờ hắn phải gánh chịu. Thiết nghĩ cũng tội cho tấm thân hắn.

...

Dạo gần đây hắn đi đâu cũng thấy các ông bố trẻ bế con nhỏ cùng nhau đi dạo, đi ăn hoặc shopping với nhau làm hắn cảm thấy thèm. Bất chợt cái ý nghĩ làm một cuộc phẫu thuật cho cậu lại le lói trong đầu hắn.

1 tuần sau đó.

Hôm nay hắn vì sự nghiệp lớn nên bỏ một buổi đi làm ở nhà để dụ hoặc cậu.

- LuHan... hôm nay em đẹp thật.

Cậu đang mắc giới thiệu sách cho khách cũng chẳng buồn quan tâm.

- LuHan_hắn tiếp tục gọi.

Hắn lấy tay mình khều khều cậu.

Ước chừng khoảng vài giây sau LuHan hoàn toàn bất lực với hắn, quay bộ mặt nhăn nhó khó chịu qua nhìn hắn.

- Nói.

- A ha ha...LuHan của anh hôm nay rất đẹp...anh..._hắn vừa cười vừa nói, tay vuốt vuốt mái tóc cậu.

Hắn cứ dài dòng làm cậu phát bực.

- Vào vấn đề đi_cậu trừng mắt nhìn hắn.

- Mình đi nước ngoài em nhé.

Hắn nhanh chóng nói ra.

- Không đi. Anh có thấy dạo này em rất bận biệu không ?

- 1 tuần, chỉ 1 tuần thôi.

- Cuối tháng đi, em sẽ kiếm người trông tiệm rồi mình đi.

[HunHan] [H] Nô lệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ