Chương 1: sâu thẳm ở lòng đại dương

541 58 7
                                    

Wednesday Wednesday tại sao cậu lại bỏ tớ lại một mình, tất cả là tại cậu!

Enid? Tại sao cậu lại khóc chứ? Làm ơn đừng nhìn tôi như vậy mà ,đừng hận tôi được không?

Tôi lấy hết sức mình chạy về phía cậu ấy nhưng khi đôi bàn tay nhỏ bé của tôi đã không thể chạm đến đôi tay của cậu một chiếc hố kéo tôi rơi xuống,rời xa khỏi người đó. Làn nước đen ngòm sâu không thấy đáy đó dần dần kéo tôi xuống,xuống nơi chứa đầy sự bi thương và đau khổ. Phía dưới là gì tôi không muốn biết, tôi đã không còn cảm xúc gì từ khi nàng đi rồi, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa với tôi. Tôi chỉ cần nàng thôi.

Tôi chưa từng lo sợ rằng cảm giác tội lỗi sẽ giày xéo tôi qua từng ngày nhưng cậu ta đã làm được, người khiến tôi giây dứt cả đời,người khiến lòng tôi rỉ máu khi nghĩ đến.

Nếu như những gì cuốn sổ nói là sai tôi sẽ đến đó cùng cậu,cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu.

Mở mắt dậy tôi lại bắt đầu một ngày không có nàng bên cạnh. Từ ngày đó đã là hai năm trôi qua nhưng những cảm giác của đêm đó vẫn in sâu vào cõi lòng tôi khiến tôi không thể quên đi ,dù chỉ một lời hay hành động nhỏ nó đều khiến tôi nhớ mãi.

Vẫn như thường ngày tôi vệ sinh cá nhân cho bản thân mình để có thể đến lớp buổi sáng. Sau những buổi học nhàm chán tôi lại trở về căn phòng lạnh lẽo này, lật tìm lại cuốn sổ cũ mà tôi xin được từ ba mình, tôi lại tiếp tục xách balo đi ra ngoài. Tôi đi tới cánh rừng ven trường học,nơi sinh mạng bé nhỏ của nàng bị tước đoạt. Tôi nhớ rõ nơi đó, tôi tới đó hơn ngàn lần, vì tôi nhớ em....

Đi tới mảnh đất đau thương đó, tôi ngồi vào một gốc cây mà tôi từng đỡ cậu ấy nằm nghỉ để bầy sói đưa cậu ấy về trường. Những gì diễn ra vào đêm đó chạy như sóng cuộn vào đầu tôi ,những tiếng gào hét và máu chảy không ngừng nó khiến nước mắt tôi chảy.

Những nỗi đau mà cậu ấy phải trải qua so với những nỗi đau của tôi hiện tại làm sao tôi có thể nói rằng mình là người chịu khổ được chứ. Dù to xác nhưng tâm hồn của cậu ấy như một đứa trẻ vậy phải kinh khủng như thế nào trong những giây phút chiến đấu với con quái vật đó. Tôi muốn tưởng tượng nữa. Khi cảm thấy bản thân khóc đủ rồi thì tôi đứng dậy lấy một ít đất ở gốc cây bỏ vào hộp mà bản thân chuẩn bị sẵn. Nó là những bước cuối cùng để tôi có thể đưa cậu ấy trở về bên tôi mãi mãi.

Hầu như tất cả nguyên liệu đều đã có đầy đủ chỉ còn chờ ngày giỗ của cậu ấy nữa thì có thể bắt đầu nghi lễ. Bố mẹ tôi và cả bố mẹ cậu ấy đều đã đồng ý về điều này nên cũng chẳng có gì lo ngại cả. Họ đã đặt lòng tin của mình cho một phù thủy nhà Addams đó là một điều khiến tôi tự tin nhất .

Chỉ ngày mai nữa thôi tôi có thể cậu rồi, cho dù lúc đó cậu chỉ còn là một cái xác hối rửa đầy dòi bọ nó vẫn khiến tôi vui vẻ. Suốt đêm đó tôi không cách nào có thể ngủ được, tôi chỉ có thể nhìn vào chiếc giường đã được trang trí lại như lúc còn cậu đây mà nở một nụ cười vui sướng đầy điên loạn. Nhưng tôi không thể chủ quan vào khả năng của mình, dù sao đi nữa tôi cũng chỉ là một học sinh mà thôi nếu như thất bại thì cậu ấy sẽ không thể nào được hồi sinh lần nào nữa. Gia đình của cậu ấy đã đặt cược mạng sống của con gái mình tôi không cho phép mình thất bại.

[Wenclari]mắt không thấy tim không đauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ