chương 2:thiên sứ đưa nỗi đau

422 60 7
                                    

Cô xoay người lại đi tới chiếc bàn của mình một cách thẩn thờ. Lật từng trang sổ của mình ra, cô đã đọc nó hơn cả trăm lần mà chẳng thấy dòng nào nói rằng người được hồi sinh sẽ mất trí nhớ cả. Khi lật đến trang tác dụng phụ thì một khoảng trống ở cuối trang bắt đầu hiện lên những dòng chữ "có vài trường hợp sẽ bị mất trí nhớ ". Hiểu rằng cuốn sách này vẫn đang được viết với những thuật chú cổ cho, dù người tạo ra nó đã chết thì nó vẫn sẽ tiếp thu thêm nhiều cho cuốn sách. Wednesday đóng cuốn sách lại xoay người lại nhìn thẳng vào Enid làm nàng giật mình.

_Kể lại tất cả những gì cậu nhớ với tôi đi.

_Hừm , hở?:Nàng hoang mang không hiểu chuyện gì.

_Tôi nói rằng cậu nhớ gì trước khi cậu ngủ thì kể với tôi đi: Wednesday mất kiên nhẫn đi tới gần chỗ nàng ngồi.

_Tại sao tôi lại phải nói với một người xa lạ như cậu chứ? Tại sao cậu lại ở phòng tôi với đóng đồ đó, rõ ràng tôi chưa nhận được thông báo sẽ có bạn cùng phòng mới.

_đây không phải chương trình vạn câu hỏi tại sao nên im miệng cậu lại đi.

Cô hoàn toàn bị chọc giận vì sự ngáo ngơ của của cô nàng sói này rồi. Cô bảo nàng ở yên rồi bảo Thinh gọi mẹ của nàng đang ở phòng bên qua. Nàng sợ hãi khi thấy một bàn tay không có bộ phận nào khác đi cà lông nhông như vậy, nhưng nàng lại sợ người con gái hung tợn trước mặt hơn.

Khi Thing rời đi thì cũng là lúc Wednesday suy sụp nhất, cô ngồi hụp xuống ghế đưa đôi mắt thẫn thờ đầy tuyệt vọng nhìn con người trước mắt.

Rất ít khi Wednesday mất kiểm soát như bây giờ, sự điềm tĩnh mọi ngày biến mất thay vào đó là sự cộc cằn và giận dữ. Làm sao cô không tức cho được chứ, hai năm trờ đợi, hai năm giầy xéo của cô bây giờ tan thành tro bụi rồi. Nàng ta còn chẳng nhớ cô là ai nữa thì nói chi là vui vẻ. Rốt cuộc thì cô chỉ đang làm những thứ vô nghĩa chẳng ra gì. Trông cô như một con ngốc đang cố gắng chạm đến mặt trời vậy, dù có chạm tới thì mặt trời cũng sẽ thiêu đốt cô thành tro. Bây giờ cô chỉ muốn lao tới bốp chết con người khờ khạo ngu ngốc kia, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo lắm.

Không để họ một mình quá lâu Thing đã dẫn được mẹ Enid qua. Bà vừa mở cửa vào phòng thì nhìn thấy con gái mình đang ngồi trên giường không suy nghĩ quá nhiều bà chạy lại ôm lấy nàng. Khi nàng thấy mẹ mình ở đây thì rất khó hiểu vốn bà ấy phải ở nhà chứ, tính mở miệng hỏi thì bà ấy đã ôm lấy nàng.

_Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi: bà hụp mặt vào vai con mình và bắt đầu khóc.

_Rốt cuộc là có chuyện gì vậy: cảm thấy bả vai mình bắt đầu ướt khiến cô luýnh quýnh không biết làm sao.

_Có vẻ cậu ấy bị mất trí nhớ rồi ạ, cô có thề kể lại sự việc cho cậu ấy nghe được không: nhìn cảnh tượng cảm động trước mặt lại khiến cho Wednesday càng tức hơn.

_Mất trí nhớ sao? Sao cháu không kể? Cháu hiểu rõ hơn ta mà: bà ngạc nhiên ngẩn đầu đầu dậy, lấy tay vịnh đầu con gái mình lại ngó nghiêng đủ chỗ.

_Cậu ta không tin cháu.

Những sự việc đang diễn ra khiến Enid không biết phản ứng như thế nào, cô chỉ mới ngủ một đêm thôi rốt cuộc có chuyện gì chứ.

[Wenclari]mắt không thấy tim không đauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ