Khi Wednesday đây thức đậy trong lòng Enid cô đã sợ hãi cảm giác đó, sợ rằng tất cả chỉ là giả dối. Cái cảm giác không thực đó xâm chiếm lấy cô, nó như một nỗi ám ảnh vô hình đè nén lấy con người cô. Cô rời giường một cách nhẹ nhàng vì không muốn để người kia thức giấc, thế nhưng giọt nước mắt của cô lại rơi lên người nàng ấy nó làm cô lo rằng người đó sẽ thức và thấy cô thảm hại như thế nào. Nước mắt cô dàn dụa cả mặt những vẫn cố dùng tay lau đi những giọt nước mắt của mình trên mặt người đó. Cô cố lê thân mình ra khỏi giường đi tới chiếc ban công của mình, Thing cũng chạy theo cô với đầy sự lo lắng cho người chủ của mình. Ngồi thụp xuống mặt đất lạnh lẽo, nước mắt chảy ướt cả mặt cô nhưng nó chẳng muốn ngừng lại.
Vì sao cô lại buồn chứ? Người đó đã ôm cô mà, người đó đã ở bên cô mà... Nhưng nó lại rất đau, đau vì người đó không yêu cô, đau vì hai năm tình cảm bị vứt bỏ. Những cảm xúc đó như hố sâu vô tận, như vết sẹo ăn mòn lấy cô ngày qua ngày. Vết sẹo đó tưởng chừng đã lành lặn nhưng nó vẫn vậy, nó chỉ trờ ngày có người chạm vào nó, nó sẽ đau âm ỉ lên như lúc ban đầu. Cô luôn nói rằng hai năm chân tình của mình nhưng thứ luôn làm cô buồn là tình yêu của cô, thứ tình yêu vô vọng đó.
Cứ ngồi đó khóc thật nhiều mà không biết đã qua bao lâu cô đứng dậy trở vào phòng nhưng nước cứ không ngừng rơi. Con người luôn dễ khóc vì những điều như thế đấy. Chỉ vừa bước vào phòng cô đã nhìn thấy Enid đang nhìn cô khóc. Đôi mắt nàng đầy vẻ lo lắng tưởng chừng như sẽ đổ lệ cùng cô, đôi mắt đó khiến cô lo sợ, sợ người đó sẽ thấy mình yếu đuối thế nào.
Từ ngày hôm đó đã trôi qua hai ngày, chẳng ai nhắc lại chuyện đó một lần nào nữa. Dù hơi trễ những Bianca đã thông báo với cô rằng Enid đang tìm Ajax. Chắc rằng nàng chỉ nghĩ băn quơ rằng hai năm trời Wednesday chỉ tốt đẹp tìm cách cứu nàng mà thôi.
Sau khi Enid mất đi Wednesday chỉ nhốt mình trong phòng, cô không ăn không uống gì suốt ba ngày liền, cho đến khi gia đình cô đến và khuyên ngăn đủ chuyện cô mới chấp nhận ăn ít gì đó. Đối với cô mất đi Enid như mất đi cả nguồn sống của mình vậy, cô chẳng thiết tha gì cuộc sống, nhưng một câu nói của mẹ cô đã khiến cô vực dậy thứ tinh thần đã thành tro tàn của cô "cô nghĩ mọi thứ chỉ đơn giản là trùng hợp thì con không phải người nhà Addams". Nó khiến cô suy ngẫm rất nhiều, phải chăng mẹ cô biết gì đó không, nó là điều không thể. Nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần cô nhận ra bản thân đã ngu ngố thế nào.
Ajax trông như một gã trai tơ nhưng hắn thật sự là một tên ranh mãnh. Tình yêu của cuộc đời hắn Enid, đã tới rời bỏ hắn vì yêu một gã nào khác khiến đau lòng. Nó khiến hắn ôm một nỗi hận, nỗi hận dành cho tình yêu của hắn. Hắn ghét nàng ta vì đã lừa hắn, ghét nàng ta vì dám yêu một kẻ khác. Rất ghét, ghét đến mức hắn có thể giết nàng. Không có gì đau bằng một tình yêu không được đáp lại, thứ tình yêu rất dễ sinh ra câm hận đối phương. Hắn đã lên một kế hoạch kỹ càng trong hai tháng trời để có thể lấy lại tình yêu của mình.
Lúc đầu hắn đã nghĩ mình sẽ giả làm một người bí ẩn nào đó mời nàng ấy ra để gặp nhau, sau đó hắn sẽ lợi dụng việc Hyde đã chạy thoát mà lợi dụng hắn giết nàng. Mọi suy nghĩ dường như hoàn hảo đó đã thành ra công cốc vì có một sự xuất hiện của Wednesday Addams. Cô ả có hẹn với nàng cho một chuyến đi chơi vào ngay ngày đó, chắc chắn là có sự sắp xếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Wenclari]mắt không thấy tim không đau
De Todotự nhiên bị mê Enid x Wednesday này nên viết vui vui về nó ✨ Tác giả : Dan monori