chương 3:lời biện hộ của kẻ tử tù

379 56 5
                                    

Wednesday!

Tôi hét lên trong vô vọng khi bản thân mình bị con quái vật với đôi mắt to lớn đang cắn xé cánh tay tôi. Tôi hét lên cái tên đó, cái tên khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

Những hơi thở của tôi dần yếu đi rồi, tôi vẫn chưa muốn chết sớm như vậy. Tru lên những tiếng gọi bầy đàn, tôi van xin họ hãy tới đây cứu lấy tôi. Những chuyện xảy ra tiếp theo tôi không thể nhớ được nữa, tôi chỉ nhớ mình đã ngủ, ngủ một giấc thật dài.

Mơ màng thở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, tôi chớp chớp vài cái để thấy rõ mọi thứ hơn. Cơn ác mộng đó mấy ngày sẽ xuất hiện trong tâm trí tôi lặp đi lặp lại, nó khiến tôi ám ảnh không ngừng bởi những cảnh tượng khi đó, cứ như thể tôi đã trải qua rồi vậy. Tốc chiếc chăn của mình ra tôi lù khù ngồi dậy, mang đôi dép bông xù đầy màu sắc của mình vào, tôi đi vào nhà vệ sinh. Wednesday thường dậy sớm hơn tôi rất nhiều, dù tôi thức luôn đúng giờ và ít khi đi học muộn, thật khó hiểu khi cậu ta thức sớm vậy làm gì. Vệ sinh cá nhân cho bản thân xong tôi thay cho mình một bộ cánh mới rực rỡ sắc màu. Đi ra khỏi nhà vệ sinh tôi nhìn người bàn cùng phòng mà cũng là người yêu của mình kia, cậu ấy rất đơn điệu về màu sắc, đồ đạc của cậu ta chỉ có màu trắng và đen lâu lâu sẽ có màu xám. Theo tôi được biết thì cậu ta bị dị ứng với màu sắc có vẻ thịt của cậu ta sẽ bỏ nhà đi khi cậu ta cho nó chạm vào màu nổi.

Vẫn như những ngày trước tôi và cậu ấy đến lớp học, vì bị mất hai năm học nên bây giờ tôi phải học lại, quê muốn xỉu khi phải học với đám oắt ơ nào đó.

Một điều kỳ lạ nữa, rằng tôi chẳng thấy Ajax đâu cả.

Tôi vẫn muốn tìm hiểu rõ về lý do vì sao bọn tôi chia tay, hỏi Yoko thì cậu ấy cũng chằng biết gì. Tôi đã đi tìm cậu ta khắp trường nhưng không thấy, tôi cũng đã hỏi bạn cậu ta nhưng họ trông có vẻ lo sợ gì đó nên không nói với tôi. Thế nào đây tôi tò mò quá đi mất, tò mò muốn biết tình cảm thật của mình.

Thật sự rằng tôi đã yêu cô gái đó? Ít nhất thì trái tim tôi cũng phải có gì đó gọi là giao động chứ nhỉ?

Tôi biết rằng cậu ấy sẽ không cho tôi đụng chạm cơ thể gì đâu, biết đâu lại làm người ta chán ghét rồi tới khi nhớ lại thì hối hận. Thế nên tôi luôn cố giữ một khoảng cách nhất định với cậu ấy nhưng nhìn cậu ta nhăn nhó thế không biết.

_Sinclair, cậu đang cố tránh mặt tôi sao?:cậu ấy bực bội hỏi tôi, xung quanh cậu tỏ ra sát khí khiến tôi có phần ngạt thở.

_làm gì có chứ: tôi cố giữ bình tĩnh đáp lại cậu.

_gặp tôi là cậu chạy, có gì thì phun ra hết đi: mặt cậu ấy bây giờ còn căng hơn cả khi nãy, nó như là dự báo điều gì đó tồi tệ sắp diễn ra vậy.

_làm gì có chứ, tớ chỉ giữ khoảng cách thôi: tôi nghe thấy được giọng tôi càng ngày càng nhỏ đi, cho đến vài chữ cuối thì lí nhí như con kiến.

_để làm gì?:cậu nhăn mặt khó hiểu hỏi tôi.

_tớ nghĩ cậu không thích tiếp xúc với tớ:tôi đáp.

_hừ, từ khi nào cậu trở thành chó con rồi vậy, khi trước còn đè tôi lên giường: cậu ấy hất mặt tỏ vẻ khinh thường.

[Wenclari]mắt không thấy tim không đauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ