Chương 37: Nhất định phải tìm được Quỷ Thủ Thiên Y

336 14 0
                                    

Anh ta trông thấy một đôi mắt hồ ly.
Trắng đen rõ ràng, trong suốt tươi sáng. Cô gái có đôi mắt hơi cong, đôi mắt lộ nét cười, nhưng nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt.
Úc Diệu sững sờ tại chỗ, nhất thời không lấy lại được tinh thần.

Tiểu Bạch vẫn ngồi xổm trên ghế, đầu của nó thò ra phía sau bức bình phong. Nó hơi nghi hoặc liếm móng vuốt, gào một tiếng.
Chủ của nó đeo khẩu trang làm gì?
Hừ.
Nó không muốn nhìn cô nữa.

"Khuynh Khuynh!" Úc Đường lại giãy giụa, "Giúp tôi gọi điện thoại."

Không cần phải nói xưng hô, Tư Phù Khuynh đương nhiêu cũng biết Úc Đường kêu cô gọi cho ai.

Úc Tịch Hành.

Mặc dù trước đây Tư Phù Khuynh chỉ nghe nói về ba gia tộc lớn ở Đại Hạ, cho dù gia tộc lớn như thế nào, cô cũng chưa bao giờ nghe về nó. Nhưng cô biết, miễn là có nhiều người sống chung trong một mái nhà, chắc chắn sẽ có nhiều tranh chấp. Hành tung của Úc Tịch Hành không thể bị bại lộ.

Tư Phù Khuynh cũng không lấy điện thoại ra, côi cười cười, khá lịch sự nói: "Làm phiền nhường một chút."

Úc Diệu cau mày: "Cô...."

Tư Phù Khuynh nghiêng người về phía trước vài bước, đưa tay ra. Úc Diệu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên tay bị mất sức lực, không tự chủ được mà buông ra. Trong nháy mắt, Úc Đường đã được Tư Phù Khuynh kéo ra phía sau.

"Này, tôi nói..." Tư Phù Khuynh lười biếng nâng cằm, "Anh quấy rối bạn của tôi là có ý gì?"

Hai tay Úc Diệu vẫn tê dại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Anh ta chỉ nhớ cô gái kia lật dọc xương trụ và xương cổ tay của anh, hình như bóp chặt một huyệt đạo nào đó, dễ dàng ép anh ta buông tay Úc Đường.

Người luyện võ.

Không có gia đình hay thế lực nào ở Lâm Thành có liên quan đến võ thuật. Úc Đường thường xuyên chạy loạn bên ngoài, việc anh không biết những người xung quanh cô là hình thường. Nhưng cô gái này trông bằng tuổi Úc Đường, đệ tử của môn phái nào mà lại có thủ đoạn như vậy?

"Xin lỗi, đây là em gái tôi." Úc Diệu cau mày, thở dài, "Đây là hiểu lầm."

"Phải không?" Tư Phù Khuynh liếc nhìn cổ tay đỏ ửng của Úc Đường, mỉm cười: "Đối với một cô gái mà thô lỗ như vậy, cũng không giống là hiểu lầm?"

Vẻ mặt của Úc Diệu thay đổi, có một chút bối rối.  Anh ta mím môi, hạ giọng: "Thật xin lỗi."

Úc Đường hơi kinh ngạc. Vì lý do gia đình, cô thật sự không thích ở nhà, nhưng cô cũng hiểu rõ tính khí của các anh, chị, chú trong nhà.

Chú Cửu của cô thân phận thần bí thì tạm thời không  nói.

Úc Diệu luôn luôn kiêu ngạo. Vì vụ bắt cóc khi còn nhỏ và chứng mất ngôn ngữ anh ta mắc phải trong một thời gian dài, anh ta có lòng tự trọng cực cao. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh xin lỗi.

"Bất kể thế nào, em đã tự mình rời khỏi Tư Cửu thành." Úc Diệu hạ giọng, "Em cũng phải nói với chú năm và ông nội , em có trở về hay không là việc của riêng em, đừng làm họ lo lắng."

Sau khi bị cướp đi tất cả, tôi trở lại như một vị ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ