11.

173 18 0
                                    

"Tiến triển tốt đấy.."

''Thái Hanh Hải Cảng chết rồi, bị.."

Đại Phát mở cửa xông vào hốt hoảng nói thì nhìn thấy trong phòng có bác sĩ liền câm miệng.

Gã gật đầu với bác sĩ, nói vài câu người nọ cũng đi ra ngoài.

"Hải Cảnhg bị đâm chết, thật muốn biết là ai?"

''Vậy sao?''

''Có vẻ ngươi không bất ngờ? Ngươi ra tay sao, không thể cái chân này vất cho chó còn chưa thèm''

Anh nghi hoặc một chút rồi nói ra nhưng lại lắc đầu, cười lớn.

Gã thấy biểu cảm kia thật ngưá mắt liền ném gối về phía anh.

''Thằng khốn, ngươi chửi ta vậy có tin ta ám sát ngươi không?''

''Ha ta lại quá sợ ngươi''

Đại Phát dập điếu thuốc vào tường, giả bộ sợ sệt rồi cả hai lại cười lớn.

Gã nhớ về năm đó anh tay quen trộm đồ mua thuốc cấm, đến một ngã dúi tay đưa cho gã rồi chuồn mất. Nhờ phúc đó gã cũng đã bị rượt cho bằng chết cuối cùng là đến tay cướp lại gói hàng.

Nói anh năm đấy bị y đè xuống bắt cai nghiện, thân hình khổ sở kêu la gương mặt đã xấu xí lại càng kinh hãi hơn.

''Hồi tưởng cái gì, không mau ra đón ta''

''Ca, xin lỗi đã quên mất anh''

A Hùng sau khi phẫu thuật thành công cũng dần khỏe mạnh, cánh tay bó bột cùng cái đầu vừa được tháo băng đứng ở cửa mắng đàn em.

Rõ ràng nói chờ nhau thì đã nhanh chân chạy đến chỗ gã buôn chuyện rồi.

Quách La vẫn còn giận từ ngày đó vẫn chưa đến khiến gã rất phiền lòng, gã làm liên lụy đến người xung quanh mình.

Gã ngồi đây an toàn thì bên ngoài bọn họ bị nhắm tới.

Nhận một điếu thuốc từ tay anh, hút một hơi thật dài rồi nhả lên không trung.

.
.
.

''Làm cũng nên cẩn thận một chút, nhân dạng là thứ dễ nhận thấy nhất. Special''

Bà chị tạp hóa vừa gọt hoa quả vừa nói, tay đưa miếng táo cho gã mỉm người.

''Tôi rất cẩn thận mà nhỉ?''

Ánh mắt hướng về Cam Ly nhếch mép cười, giữa họ có cái gì đó như thấu hiểu đối phương.

Gã hồi tưởng lại chính mình đã đi giết tên đó, gã đã liên hệ bác sĩ cho mình thuốc giảm đau cao nhất để cái chân hoạt động như một kẻ thường.

Chạy đi ngắm nhìn và lên kế hoạch, không một ai biết cả..

''Sao chị lại biết, à quên mất. X!"

''Cậu- cậu biết từ bao giờ?''

Con dao trên tay liền khựng lại ánh mắt nhìn về gã.

''Hành động và một chút tai mắt, không thể tự nhiên sống yên ổn tại đây mà không làm chút chuyện''

Bầu không khí lặng im, tôi không nói cậu không hay chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng nếu là hai người.

[VKOOK] NGÀY CÓ EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ