Kosei 18+ (MHA/ All Haru)

72 6 0
                                    

Trong lúc trốn thoát sự truy đuổi của Chính phủ thời gian Abe Haru vô tình lạc vào thế giới siêu năng lực. Nơi đây lúc nhỏ hắn từng sinh sống một thời gian nhưng có nhiều chuyện không vui xảy ra khiến Abe Haru không có ý định quay về lần nữa.

Trời xui đất khiến ngay lúc gặp nguy hiểm lại trở lại nơi này. Abe Haru quyết định tạm thời ở lại đây lánh nạn một thời gian, đợi cho vết thương lành hẳn sẽ rời đi.

Thế nhưng, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.

"Cậu đang làm gì đó? Sao lại lục đồ của tớ?" Abe Haru bật đèn ngủ lên, ánh sáng tuy mỏng manh nhưng đủ để nhìn rõ kẻ đột nhập vào phòng hắn lúc nửa đêm là ai.

Đôi phương bị bắt tại trận cũng không hề chột dạ, thậm chí còn quay lại cười xin lỗi.

"Xin lỗi, tớ làm ồn khiến cậu dậy à?" Thiếu niên tỏ vẻ khó xử nhưng động tác trên tay vẫn không ngưng nghỉ, móc ra từ balo vài món đồ hộp, một con dao găm, một cái hộp quẹt, cuối cùng là một món đồ rất tinh xảo trông như la bàn mà tò mò quan sát.

Thấy thứ hắn đang cầm trên tay, Abe Haru khẩn trương quát, "Cậu rốt cuộc đang làm gì hả Midoriya? Mau buông cái đó xuống ngay!"

"Thì ra là cái này sao? Thứ khiến cậu đột ngột biến mất khỏi thế giới này rồi lại đột ngột xuất hiện?" Midoriya Izuku mở to mắt ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười thiên chân, "Dù sao hiện tại cậu trở lại đây rồi, tương lai chắc chắn sẽ không thể rời đi nên nó không cần thiết nữa ha."

Rắc một tiếng, chiếc la bàn xuất hiện vết nứt. Abe Haru lao tới tính cướp lấy nhưng không kịp, ngược lại còn bị thiếu niên tóc xanh khống chế đè ngược lên bàn.

Abe Haru cựa quậy, không biết từ khi nào cậu nhóc yếu đuối chỉ biết khóc nhè giờ lại có được sức mạnh áp chế hắn. Nhưng dù sao Abe Haru mấy năm nay lưu lạc khắp nơi vẫn nhỉnh hơn một đầu.

"Cậu mà còn chống cự tớ sẽ làm nó nát vụn thành tro đấy." Midoriya Izuku thản nhiên nói.

Abe Haru mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén buông tay, "Cậu muốn gì mới chịu trả nó lại cho tôi?"

"Muốn gì à?" Midoriya Izuku ngạc nhiên hỏi lại, "Không phải rõ lắm sao, tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi mà. Mới có hơn năm năm rưỡi mà cậu đã quên mất sao, thật là vô tâm đấy, Haru." Trách móc xong mắt hắn ta liền đỏ hoe như bị tổn thương.

Abe Haru cười lạnh, những gì vừa diễn ra trong tối nay đánh vỡ hết những nhận tri của hắn về con người trước mặt, còn lâu mới tin tưởng được vẻ ngoài ngây thơ đó.

Abe Haru mở miệng định châm chọc vài câu thì bờ môi đã bị chiếm lấy, đối phương còn nhân lúc hắn ngẩn người vói lưỡi vào nghênh ngang càn quét, dây dưa.

Nụ hôn bừa bãi kéo dài rất lâu, Abe Haru sốc đến mức nín thở quên cả phản kháng, đến lúc hắn tưởng chừng như mình sắp đứt hơi rồi Midoriya Izuku mới chịu buông tha.

Abe Haru thở hổn hển ngã vào người Midoriya Izuku, mắt mê mang, đôi môi sưng tấy không khép được.

"Cậu không biết thời gian qua không có cậu tớ đã khổ sở như thế nào đâu Haru. Gặp lại cậu, từ tận đáy lòng, tớ, rất vui." Midoriya Izuku không hề giấu diếm sự hạnh phúc trong lời nói.

Tổng hợp đồng nhân AnimeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ