Inui Akane là con trai cả của ông bà Inui, cậu bé rất đẹp trai, nét đẹp này cậu được thừa hưởng từ bố. Ngày đầu tiên đến trường mầm non, cậu bé tự đi đến đấy chứ không cần ai đưa đi cả, cậu bé ngày nào cũng thui thủi đi đến trường một mình, việc ấy dường như trở thành một thói quen. Bởi vậy đừng bạn học nào tùy tiện bắt chuyện với cậu khi thấy cậu đang đi đến trường, sẽ bị cậu coi là phiền phức đấy. Ấy thế mà giờ đây, mỗi khi đến trường, sẽ có một con ma kè kè bên cậu. Theo thời gian, cậu cũng quen với sự xuất hiện của con ma đó. Con ma có tên hay đấy chứ, nghe cứ nhẹ nhàng nhưng cũng thật mạnh mẽ - Hanagaki Takemichi.
Nhiều lúc cậu thắc mắc, ma mà cũng có tên sao. Chắc chắn nó sẽ đáp lại cậu rằng: "Hồi còn sống đứa nào chẳng có tên, ngươi cũng có tên còn gì."
Nhận được lời đáp của nó, cậu mới ồ lên một tiếng, giống như bản thân vừa được khai sáng, vừa khám phá ra một kiến thức mới cho dù câu này cậu hỏi nó phải hơn chục lần rồi. Akane cũng công nhận nó thật kiên nhẫn khi phải trả lời câu hỏi này của cậu nhiều lần mà chẳng hề tức giận chút nào. Cơ mà cậu đâu có biết là nó bất lực luôn rồi.
Rồi một ngày nọ, cậu lại hỏi nó, may sao lần này là câu hỏi khác, nhưng kể cả câu hỏi có khác tới đâu thì đối với nó, cậu thực sự ngu ngốc khi hỏi câu đấy. Nó nghe xong thì nó chỉ muốn giơ ngược cậu lên không trung rồi lắc cậu thật dữ dội để cậu có thể hỏi câu nào khôn hơn một chút.
"Ma có phát triển cơ thể được không?"
"Là sao?" - Câu hỏi của cậu, nó không hiểu, căn bản nó thấy cậu ngu ngốc nên nó cũng thấy câu hỏi của cậu ngu ngốc theo.
"Ma có giống con người không? Kiểu từ bé xíu rồi dần dần lớn lên và già đi ấy."
Lúc này nó mới hiểu câu hỏi nghĩa là gì, nó không nói, chỉ nhún vai một cái rồi ngó về phía em bé đáng yêu Seishu đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi gỗ.
"Ngươi là ma sao ngươi lại không biết hả? Ma đểu à?"
Cậu bất cần chọc chọc vào người nó, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc vì cậu chạm được vào nó này, hơ hơ giờ cậu mới biết. Trước cậu tưởng rằng nó là ma nên khi chạm vô sẽ xuyên qua người nó. Nó tặc lưỡi, nó đang ghét bỏ thằng nhóc này, trông mặt mũi đẹp trai lai láng sao cái nết khó ưa dữ vậy?! Được cái này lại mất cái kia, ông trời thật là không công bằng. Phải chi ngoan như em bé Seishu có phải hơn không?
"Ta đã nói là ta không phải ma mà!!"
Nó hét lên, có vẻ tức giận rồi, có vẻ xù lông lên rồi.
"Thế ngươi là gì?"
"Ta chỉ là cái bóng đen, giống như đây này."
Nó chỉ xuống dưới chân cậu, cậu lại ồ thêm một tiếng, là bóng của cậu mà. Nó cũng là một cái bóng ư, vậy là ban đầu nó không phải ma sao? Cậu tưởng nó là ma chứ? Thôi, cậu cho nó là ma thì nó cứ coi nó là ma đi.
Hai bên má nó bỗng tròn xoe, dường như nó đang phồng má. Nó đang nghĩ xem nó có nên đổi đối tượng là thằng nhóc khác để bám đuôi không chứ cái thằng nhóc này rõ đẹp mà tính khó ưa ghê.
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTakemichi| • Bóng đen và bất lương
FanfictionCó một bóng đen hay xuất hiện khắp nơi ở khu nhà dân, nó lảng vảng nơi trần gian này suốt mấy nghìn năm rồi. Mục đích của nó đó chính là tìm lại cơ thể của mình đã bị phong ấn trong một quan tài bởi một vị pháp sư toàn năng. Cho đến một ngày, bóng đ...