Chap 8

238 37 4
                                    

Nó tạm thời xa anh em nhà Inui và thằng nhóc Hajime ba ngày. Kéo chiếc mũ áo hoodie xuống thấp, nó mặc quần áo của con người, dù trời có hơi nóng nhưng nó vẫn kín đáo nhất có thể để không bị lộ mình là bóng đen. Trên đời này có bóng đen nào mặc quần đùi và áo ba lỗ rồi ung dung hiên ngang đi ngoài đường không? Chắc chắn là không rồi, người đi đường họ lại nhìn bằng con mắt kì thị cho. Thế nên phải che giấu kĩ càng, lộ là chết.

... Thực ra hiện tại cũng có nhiều người đi đường đang nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu. Nó biết lí do chứ. Đó là bởi vì hôm nay trời khá nóng, người người mặc quần áo mát mẻ chỉ có mỗi nó mặc đồ như kiểu hôm nay âm độ ấy. Nó tăng tốc bước chân đến nơi mình cần đến, haiz nó bất đắc dĩ phải mặc thế thôi.

Nó đứng ở góc khuất tựa lưng vào tường, ngay gần đó là một trường cao trung. Nếu nó mặc thế này mà đứng trước cổng trường, học sinh lại tưởng nó là kẻ bắt cóc mất, nên nó chọn góc khuất thôi. Tai nó nghe có tiếng chuông reo, nó đoán rằng đã tới giờ tan học của học sinh.

Nó đưa mắt nhìn học sinh lướt qua nó, tai nó khẽ giật giật, nó tò mò muốn nghe tiếp những câu chuyện mà họ đang kể cho nhau. Đôi mắt tròn tròn xanh xanh chớp chớp hồn nhiên, nó nghĩ hay là nó bám theo để nghe tiếp nhỉ? Câu chuyện rất cuốn hút đó!

"Bóng đen bé nhỏ của em ơiiiii."

Từ đằng xa chạy lại một cậu học sinh cao trung với mái tóc đen vuốt keo cực bóng loáng, áo sơ mi đồng phục phối cùng quần thụng. Người đi đường nhìn thấy liền đánh giá, nom khuôn mặt rõ sáng sủa đẹp trai mà để kiểu tóc xấu hoắc.

Nó day day mắt, nó chê từ kiểu tóc đến cách ăn mặc của cậu học sinh cao trung kia. Thà mặc áo ba lỗ với quần đùi trông còn đỡ hơn!!

Cậu học sinh lao đến ôm chầm lấy nó đầy vẻ thân thiết và nhớ thương tựa như nhiều ngày không gặp. Nó lúng túng vì bất ngờ được ôm, sau đó thì vỗ vỗ lưng cậu học sinh mấy cái bảo cậu buông ra.

"Anh không biết hôm nay đi học chán đến mức nào đâu. Mới vào học em chỉ muốn về nhà luôn thôi."

Cậu học sinh lắc qua lắc lại nó than thở chuyện đi học của bản thân. Mỗi ngày đi học, thời gian cậu ta thích nhất ở trường đấy chính là giờ giải lao. Còn lại thật nhàm chán tẻ nhạt, thêm buồn ngủ nữa chứ. Cậu ta đã ngủ gật trong tiết và rồi bị thầy giáo phạt đứng ngoài hành lang hai tiết. Chân mỏi rã rời luôn!

"Khổ cho Shinichirou rồi."

Nó hiểu nỗi khổ của Shinichirou, không biết an ủi kiểu nào, đành xoa đầu cậu ta giống chú cún.

Shinichirou hơn Akane bốn tuổi, hiện đang học năm ba cao trung, một chàng trai cao ráo, nhan sắc thuộc dạng mĩ nam nhưng mỗi tội không biết cách sử dụng nó, suốt ngày tạo kiểu tóc vuốt keo phong ấn nhan sắc tuyệt vời ấy đi. Khi vuốt tóc lên, trông Shinichirou cứ ngố ngố.

Nó cũng quen Shinichirou từ bé giống Akane, quen vào năm cậu ta chín tuổi, khi cậu ta cùng một thằng nhóc khác nửa sợ nửa không đi vào con hẻm - lãnh địa của nó. Và nó đã dùng quấn chân cậu ta bằng xúc tu rồi nhấc ngược cậu ta.

"Takeomi đâu, không đi học cùng Shinichirou hả?"

"Nó ấy hả? Nó đang trực nhật rồi, phải đợi nó một lát đó."

|AllTakemichi| • Bóng đen và bất lươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ