Đúng ba ngày sau, Takemichi quay trở về với anh em Inui. Tưởng lúc về sẽ được nhìn thấy nhóc con Seishu ngoan ngoãn đáng yêu nhưng trong nhà chỉ có mỗi Akane, bố mẹ Inui cùng Seishu đã sang nhà ngoại từ hôm qua. Nó chán nản than thở, nhớ Seishu đáng yêu hơn Akane đáng ghét nhiều!
"Nhóc con khéo tay phết ha!"
Takemichi lửng lơ trên không trung quan sát thằng nhóc Akane đang tập tành làm bánh quy. Nó khen cho thằng nhóc vui vẻ có thêm động lực thôi, chứ từ sáng đến giờ không biết bao nhiêu mẻ bánh bị cháy khét đen thui, đen giống y như nó vậy. Nếu không cháy khét thì cũng chưa nướng chín. Chăm chú quan sát Akane từ đầu, nó cảm thấy thằng nhóc đang dần mất đi sự kiên nhẫn, muốn từ bỏ ý định làm bánh quy ngay tức khắc khi đã thất bại quá nhiều lần.
Được nó khen, Akane chẳng mấy vui vẻ khi giọng điệu của nó có phần giễu cợt. Vẻ mặt lạnh tanh, hắn nâng mắt nhìn nó một vài giây rồi hờ hững hạ xuống tiếp tục làm mẻ bánh tiếp theo. Hắn không muốn để ý đến nó nhiều, không phải vì hắn khó chịu khi nó khen bằng giọng điệu mỉa mai đó mà là vì nó... nó cứ... nói sao nhỉ?
Akane đã không muốn để ý đến nó rồi nhưng nó cứ bay lảng vảng trước mặt hắn khiến hắn càng lúc càng ngứa mắt. Hắn nghiến răng, gân trán nổi lên giật giật, dứt khoát dừng lại công việc làm bánh ra, hắn đi đến bên chiếc ghế lấy chiếc áo măng tô đang vắt trên lưng ghế sau đó tiến đến chỗ nó đang lơ lửng gằn giọng ra lệnh cho nó đứng xuống.
Tuy nó không hiểu vì sao thằng nhóc kia đột nhiên tức giận với nó song nó vẫn nhẹ nhàng đáp đất. Vừa chạm chân xuống sàn, nó liền bị Akane nắm vai kéo lại sau đó bắt nó khoác áo măng tô vào. Nó nghiêng đầu, hôm nay làm gì đến nỗi lạnh lắm đâu mà thằng nhóc này bắt nó mặc cái áo khoác dày thế này?!
"Mặc vào! Cứ biết vậy."
Nó phồng má không chấp nhận được việc Akane hay cộc cằn với nó. Ra ngoài đường hoặc trước mặt gia đình thằng nhóc con này có thể là một cậu học sinh sơ trung đẹp trai hiền lành học giỏi nhưng khi chỉ có mỗi nó thì thằng nhóc không hiền lành nổi, toàn gắt gỏng với nó thôi. Bảo sao nó thấy ghét, ghét dã man!!!!
Akane mặc áo khoác cho nó xong liền lạnh lùng quay phắt đi. Mặt hắn hầm hầm, hàng mày vẫn nhíu vào nhau, trông hắn như thể chuẩn bị giết người tới nơi ấy, nó phải công nhận, một lũ ma quỷ dưới địa ngục nhìn thấy Akane cũng phải e dè sợ hãi.
Akane hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, cảm giác nhẹ nhõm thanh thản hơn hẳn khi chính mình tự tay mặc áo khoác cho nó. Hắn lẩm bẩm, đồ bóng đen ngu ngốc, đã không mặc áo khoác lại còn quanh quẩn trước mặt hắn, hỏi xem có tức điên lên không cơ chứ? Đã không có kiên nhẫn lại còn khiến hắn mất tập trung. Nếu hắn mà không mặc áo khoác cho nó thì không biết đến bao giờ mẻ bánh ngon lành mới ra lò.
"Đúng là thằng nhóc khó ưa!"
"Im đi đồ bóng đen... mông to."
Hai chữ cuối Akane không dám nói ra vì sợ nó nghe thấy sẽ nghĩ hắn là tên biến thái thích soi mói cơ thể nó sau đó sẽ xa lánh, bỏ hắn đi mất!
Bóng đen đứng đằng sau Akane, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, nó lười nhác tựa đầu lên vai đối phương, mắt chăm chú theo dõi hắn làm bánh. Mặc dù mới là cậu học sinh sơ trung, cách nhau hàng nghìn nhưng Akane đã cao hơn nó nửa cái đầu. Điều này khiến nó cảm thấy có chút ghen tị với thằng nhóc khó ưa.
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTakemichi| • Bóng đen và bất lương
FanfictionCó một bóng đen hay xuất hiện khắp nơi ở khu nhà dân, nó lảng vảng nơi trần gian này suốt mấy nghìn năm rồi. Mục đích của nó đó chính là tìm lại cơ thể của mình đã bị phong ấn trong một quan tài bởi một vị pháp sư toàn năng. Cho đến một ngày, bóng đ...