PM-04

644 61 1
                                    

Neteyam lần đầu tiên một mình ở trên cao mà không có em trai nó bên cạnh, cảm giác gió lùa rất bỡ ngỡ, chiếc cánh còn rỉ máu vẫn quen với việc vẫy vẫy khi ở trên cao. Nhưng mối nguy to lớn hơn thì chỉ ở ngay bên cạnh, kề da sát thịt với nó ngay đây mà thôi. Ít ra mọi thứ thật sự đi đúng kế hoạch mồi nhử ban đầu của nó, giờ thì ngoài giãy giụa nó chả thể làm gì khác nữa. Trong thâm tâm Neteyam hiện giờ hiện rõ dòng chữ 'chết chắc rồi', chứ làm gì có tăm hơi mà nghĩ thứ gì khác.

"Nằm im đi, ngã phát nữa là què thật đó."

Giọng nói thì thầm ở bên tai nó, đan xen với tiếng gió ù ù. Dù bây giờ nó giả làm thinh đi nữa thì con đường duy nhất của nó sẽ là cái chết, nó chỉ dám hy vọng thằng Lo'ak sẽ khôn ngoan chạy ngược về nhà.

"Thả tôi xuống đi. Ăn thịt tôi không có ngon đâu..." - 36 kế chuồn là thượng sách, nhưng giờ thượng sách không dùng được thì chỉ còn cách thương lượng thôi.

"Pffft. Chính vì không ngon nên mới không thả đó. Đem về bứt từng chi ra dát vàng trưng trong nhà cũng rất đẹp."

Neteyam nín thin thít, chả dám ho he gì nữa. Được đà nó tiếp tục chọc.

"Hay lột da ra làm thảm, lông gà làm chổi lau? Thịt lóc từ từ phơi khô xong ướp muối nhấm bia ăn cũng được."

Neteyam xém khóc, hóa ra đến khi chết nó cũng không còn một cái lông vũ để mai táng, qua đời cũng chả được toàn thây. Quả nhiên ác ma thì sẽ mãi mãi là ác ma thôi, đẹp đẽ cách mấy thì tâm bản ác. Nó nhìn xuống phía dưới, chưa bao giờ nó nghĩ bản thân sẽ được chiêm ngưỡng rừng Eden từ khoảng cách trên cao, tán cây um tùm không thấy mặt đất, bảo sao không có ánh sáng nào le lói vào được. Rồi trông về phía Địa Đàng đang ngày càng xa xăm, tự nhiên bản năng của người sắp chết trỗi dậy, chiếu lại bao ký ức kỷ niệm của nó về ngôi nhà thân thương.

Đôi cánh dập dừng, đậu lại trên một cành cây to cao vững chắc. Neteyam vẫn ngồi trọn vẹn trong lòng nó, chỉ khác là giờ mặt đối mặt. Ban đầu nó cảm thấy hứng thú vì tự nhiên bắt được con gà cụt cánh hiếm thấy, định đem về trưng thật, nhưng giờ nhìn lại trông cũng xinh xắn đẹp đẽ. Nó cười mỉm, lia ánh mắt soi xét từ trên đầu xuống đũng dưới, coi như lần này cái vỏ đẹp mã cũng cứu được mi một mạng.

Thụp.

"Làm gì mà vội, tôi chết trên này thì cậu cũng có xuống được đâu."

Cử chỉ thoăn thoắt như đã liệu trước, bàn tay siết chặt con dao nhỏ của Neteyam bị ghì chặn cứng lại trên không trung, mũi nhọn sáng loáng hướng thẳng vào lồng ngực kẻ trước mắt. Đâm xuống chẳng được, vùng ra cũng chẳng xong, nó cứ thế giao cho quỷ dữ một cái chi nữa.

"Ack!"

Cổ tay đột ngột bị bấu chặt đến nỗi cơ căng rã rời, vũ khí duy nhất cũng rơi xuống, đời coi như tận thật. Neteyam nhăn mày, nhìn thẳng vào gương mặt cợt nhả của nó, phẫn uất.

"Ác quỷ." - nó thì thầm, khẽ gằn giọng cắn răng, cố gắng cho thứ trước mặt trông rõ địch ý của bản thân nó.

"Bộ cậu gọi chung tất cả bọn tôi như thế hả? Ừ thì cũng không lạ gì, nhưng tôi có tên đàng hoàng đó nhé, đừng có đánh đồng với lũ ngạ quỷ thấp kém. Gọi không được thì coi chừng cái bộ lòng của cậu đấy." - rồi nó cười nhoẻn miệng - "Aonung, gọi đi."

perfect masterpiece | 18+Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ