Chương 12: Suy luận thông minh (*)

237 24 4
                                    


(*) Nguyên văn 神推断: 神 = Thần, Chúa Trời; 推断 = suy luận, suy đoán, nhưng khi ba chữ này đi chung với nhau chữ Thần sẽ được hiểu là thông tuệ, giàu tri thức. Cho nên 神推断 nghĩa là suy luận thông minh, suy đoán tuyệt đỉnh.

Lâm Tiểu Bân hỏi, “Vậy anh Chiến trả lời thế nào?”

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến bước vào lớp.

Lâm Tiểu Bân sợ hãi tới nỗi nói cà lăm, “À, à, à, mẹ tao hôm nay mắng tao!”

Tiêu Chiến, “…”

Ngô Uyên điên cuồng nháy mắt, nỗ lực chữa cháy, “Đúng đúng! Ngày nào mẹ tao cũng chửi tao!”

Tiêu Chiến, “… Hai đứa bọn bây tấu hài (1) hay gì?”

(1) Nguyên văn 相声: Tướng thanh hay tấu nói là một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Tiêu Chiếnngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm gồm sữa đậu nành và bánh nếp cẩm (2).

(2) Nguyên văn 紫米糕: Là một trong những loại bánh truyền thống tiêu biểu ở Bắc Kinh, bánh có màu tím than, mềm mịn, hương vị thanh khiết. Dưới thời phong kiến bánh nếp cẩm từng được coi là cống phẩm dùng để dâng lên vua chúa và quan lại có địa vị cao trong một khoảng thời gian rất dài. Mình sẽ trích dẫn hình ảnh ở phía cuối trang.

Vương Nhất Bác mới vừa khiếp sợ khi biết được hoàn cảnh gia đình Tiêu Chiến, nay lại thấy hắn đem bữa sáng tới trường thì đột nhiên ý thức được không phải vì Tiêu Chiến sợ muộn học nên mới chẳng kịp ăn điểm tâm mà là căn bản không muốn ăn ở nhà.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến khiến hắn hiểu lầm, đành phải giơ lên bánh nếp cẩm mà hỏi, “Cậu muốn ăn hả?”

Vương Nhất Bác lắc đầu nhưng lại bị mùi thơm của bánh nếp cẩm hấp dẫn, nhịn không được hỏi, “Đây là cái gì vậy?”

Tiêu Chiến mở ra bọc giấy gói, nói, “Cậu cắn một miếng đi.”

Vương Nhất Bác cẩn thận xé một miếng nhỏ để nếm thử. Ngọt ngọt, mềm mềm, dẻo dẻo.

“Ăn ngon ghê.” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cong cong khóe miệng, cười tươi nói, “Món nào cậu cũng khen ngon mà sao người vẫn gầy thế?”

Vương Nhất Bác mở ba lô lấy ra trứng gà và hộp sữa đẩy qua bàn của Tiêu Chiến, nói, “Anh ăn trứng đi, buổi sáng nên ăn trứng gà.”

Trời ạ, ăn có một tí như thế làm sao mà đủ dinh dưỡng được?

Tiêu Chiến ăn hết bánh rồi chuyển sang uống sữa, nói, “Cậu ốm nhom, cậu ăn đi.”

Vương Nhất Bác lắc đầu, “Em ăn ở nhà rồi.”

Tiêu Chiến ăn xong trứng gà, Vương Nhất Bác đưa cho hắn cái khăn ướt để hắn lau tay.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ở bên cạnh nhìn một loạt thao tác của Vương Nhất Bác, đồng loạt cảm thán, “Tử tế, quá ư là tử tế mà.”

(zsww)(Chiến Bác) Bắt Nạt Tui! Bạn Cùng Bàn Tui Sẽ Đánh CậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ