Chưa đặt tiêu đề 22

697 58 5
                                    

(bối cảnh phương Tây, thế kỷ 16)  

Tôi cúi đầu nhìn người thanh niên cường tráng đang rúc trong ngực mình, khuôn mặt tròn tròn với đôi mắt đen láy lấp lánh như biết cười, luôn cười tủm tỉm lộ ra hai chiếc răng hổ khả ái sáng bóng vô cùng nổi bật trên làn da ngăm đen hiếm thấy. Hôn lên đôi môi thơm ấy, lòng tôi ngập tràn vui sướng, càng thêm siết chặt vòng tay đang ôm thân thể tuy đây cơ bắp nhưng lại mềm mại  ngoan ngoãn. Rốt cuộc là tôi đã làm chuyện gì tốt đẹp mà lại nhặt được tình yêu của đời mình thế này?

Bầu không khí ấm áp này bỗng dưng bị phá vỡ khi tiếng hét thất thanh vang lên, Hoàng hậu, một nữ nhân tài sắc song toàn, dung nhan trong sáng tú lệ như hoa thủy tiên, người gặp người yêu. Chỉ tiếc, trong đó không gồm tôi. Nàng dùng khăn lụa thêu hoa che miệng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt lã chã, đôi mắt xanh biếc ngập nước như thể đang lên án một tội ác tày trời.  Tôi thờ ơ, chỉ gọi người đem nàng đi, giữa chúng tôi vốn dĩ không có tình yêu, việc gì phải gây chuyện khóc lóc như thế, chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện đừng gây phiền thì sẽ giữ được mạng và ngôi Hoàng hậu không phải tốt lắm sao? Nếu không phải vì lão cha suốt ngày quản đông quản tây thì tôi đã sớm phong người yêu đồng tính của mình làm Hoàng hậu rồi. Em xứng đáng được sống một cách tự hào ngoài ánh sáng, chứ không phải chui rúc tìm cách sinh tồn như chuột cống ngoài kia.

Người tình của tôi có chút sợ hãi bị người phát hiện, đã sớm trốn vào trong góc trùm chăn gấm run lập cập. Tôi trìu mến ôm lấy cả người lẫn chăn, ấm áp thơm thơm.

"Không sao, người xấu đi rồi. Đừng trốn, em không muốn chải tóc cho tôi sao, darling?" 

Biết em ấy thích nhất là chơi với mái tóc của mình nên tôi không ngại lấy nó ra làm tin. Quả nhiên vừa nghe, một cái đầu tóc nâu đen lú ra khỏi chăn, lộ ra cặp mắt chớp chớp ngây thơ, ngập ngừng hỏi tôi thật sao, tôi đương nhiên là nói thật, gọi người hầu mang lược và gương đến. Em vui vẻ lẩm bẩm một bài đồng dao nào đó mà tôi không thể nhớ nổi tên. Đôi tay to và đầy sẹo nhưng lại tinh tế và nhanh nhẹn, những ngón tay màu mật ong ngọt ngào luồn qua  mái tóc bạc mềm mại như tơ, chẳng bao lâu tóc tôi đã biến thành kiểu tóc thắt bím của phụ nữ. Tôi cười bất đắc dĩ. Tình yêu của tôi vô cùng tự hào với tác phẩm của mình mà thắt vào một chiếc nơ ren trắng mỏng manh làm điểm nhấn. Đôi mắt em sáng rực và tràn ra sự vui sướng như chú cún con gặp lại chủ, cứ xoay quanh tôi cười khúc khích.

"Em thích tóc của tôi đến vậy à, thích hơn cả tôi sao?"

"Không..không có..em..thích...nhất là..Julian.."

Em ôm cổ tôi, chiếc mông đẫy đà ngồi lên đùi tôi một cách tự nhiên, chúng tôi hôn nhau.

------

Mấy ngày qua tôi có chút bận rộn, Hoàng hậu vì tôi nhất quyết không chịu rời bỏ người tình mà trở về Portugal, khiến cho lão cha tôi tức điên lên, lúc ấy tôi không nhịn được nên đã cười vang lên, thật là một cảnh vui. Thế nhưng tôi sớm cười không nổi nữa, lão già khốn ấy bắt đi cún con của tôi, trục xuất em ra khỏi thành khi tôi không hay biết. Thế nhưng lão cũng đã già rồi, tôi âm thầm thu tóm thế lực, tìm về được người yêu.

Một Nồi Thịt Kho TàuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ