Chương 38

223 10 0
                                    

Nhiệt Ba nhìn sang theo thì thấy hai người ở cửa.

Một cao một thấp, xứng đôi vừa mắt, là Dương Lê và người chồng liên hôn hào môn của cô ấy.

Nhiệt Ba biết Dương Lê sẽ đến nhưng cô nghĩ từ lúc cô trả lời tin nhắn đến khi Dương Lê đi tới nơi thì cũng phải mất một, hai tiếng.

Bây giờ thấy hình như thời gian ngắn hơn không ít so với cô dự tính.

Nhiệt Ba thấy Dương Lê ngạc nhiên há hốc miệng thì ngón tay bám vào áo sơ mi của cô cũng siết chặt lại, trong nháy mắt chỉ muốn vùi mặt vào người Dương Dương, không ngẩng lên nữa.

Dương Dương cúi đầu nhìn Nhiệt Ba vùi mặt trước ngực anh trước rồi đỡ eo Nhiệt Ba ngồi dậy.

Còn Trì Thầm Yến, mặc dù vừa nãy ở hành lang nhìn thấy Trần Trung, anh ấy đã đoán ra rồi nhưng bây giờ mở cửa ra nhìn thấy cảnh tượng trắng trợn hơn cả dự đoán, anh ấy cong môi cười.

...

Cả đời này Dương Lê chẳng thể ngờ được người anh trai kiêu căng lạnh lùng, ngạo mạn cấm dục, các Herbert hunters nỗ lực bao nhiêu năm mà không một ai trèo cao thành công hái được đóa hoa cao vời vợi ấy lại có một ngày trực tiếp đè một người dưới thân mà hôn.

Chưa hết, người này còn là nữ minh tinh trong cái giới giải trí mà xưa nay anh coi thường nhất.

Quả nhiên, mặt đàn ông đều dùng để vả. Trước khi gặp được nửa kia thì nhất định không được nói quá chắc chắn đâu.

Dương Lê đan chéo hai tay ngồi trên ghế sofa, nhớ lại cảnh tượng có thể ghi vào sử sách mà cô ấy vừa nhìn thấy khi đứng ở cửa, cô ấy lặng lẽ nhìn sang Dương Dương ngồi đối diện đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ như mọi khi.

Dương Dương bắt gặp Dương Lê liếc trộm mình.

Dương Lê nhìn trộm Dương Dương bị anh tóm được thì lập tức lúng túng nhìn sang chỗ khác, cô ấy ngồi dịch sang cạnh Trì Thầm Yến một chút, bắt buộc phải tiêu hóa cái chuyện khiến tinh thần cô ấy chấn động này một lần nữa.

Dương Dương không hề độc thân, anh và Nhiệt Ba có quan hệ. Dương Dương thích một nữ minh tinh, vừa nãy anh còn đè nữ minh tinh người ta ra ghế sofa mà hôn.

Ánh mắt Dương Lê không nhịn được lướt tới Nhiệt Ba vừa mới bị ép xuống sofa hôn.


Cô ấy thấy Nhiệt Ba mất tự nhiên, gò má ửng đỏ khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu, nhất thời cô ấy có cảm giác chợt hiểu ra gì đó, nụ cười trên môi chẳng thể giấu nổi.

Là một fan của Nhiệt Ba, lần đầu tiên cô ấy sập phòng mà lại vui sướng thế này, căn nhà nhỏ trong khu vừa sập thì trực tiếp dựng thành một tòa nhà lớn hai tầng xa hoa ngay trước mắt cô ấy.

Trì Thầm Yến thấy Dương Lê siết cánh tay anh ấy ngày càng chặt, biết bây giờ cô ấy đang hưng phấn, không nhịn được nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy.

Cuối cùng Dương Lê cũng hoàn hồn từ niềm hạnh phúc trước căn nhà xa hoa, nhớ ra hôm nay mình đến đây để thăm bệnh, cô ấy nhìn Nhiệt Ba, lòng chìm trong ngọt ngào đắn đo về cách xưng hô, sau đó cô ấy mở miệng: "Chị Nhiệt Ba, nghe nói chị bị thương, chị đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Nhiệt Ba nghe thấy Dương Lê nói chuyện với mình thì ngẩng đầu lên, cong môi cười: "Không sao đâu, đỡ nhiều rồi."

Dương Lê: "Vậy thì tốt."

Dương Dương nghe hai người nói chuyện, nhìn sang Dương Lê, đột nhiên hững hờ mở miệng sửa lại xưng hô của cô ấy: "Gọi chị dâu."

Dương Lê: "...?"

Ánh mắt cô ấy như gặp động đất nhìn sang Nhiệt Ba một lần nữa.

Dù Nhiệt Ba xấu hổ nhưng không lên tiếng bác bỏ, thậm chí nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Dương Lê nhìn Nhiệt Ba, trong đầu đều là hai chữ Dương Dương bắt cô ấy sửa lại, nếu như cô ấy không hiểu sai ý nghĩa của hai chữ "chị dâu" này, hình như căn nhà rộng lớn xa hoa cô ấy vừa dựng lên lại sụp rồi, sau đó tái tạo thành một tòa lâu đài mộng ảo của công chúa Barbie.

Dương Lê nhớ trước đây không lâu cô ấy lập tài khoản phụ kêu ca một câu "Tôi sinh bé con rồi mà anh tôi vẫn độc thân".

Aaaaaaaa!

Cánh tay Trì Thầm Yến bị Dương Lê siết đau luôn rồi, thấy Dương Dương thừa nhận thẳng thừng về quan hệ thân mật của anh và Nhiệt Ba như thế thì anh ấy cũng ngạc nhiên không thôi.

...

"Dương Dương không độc thân, thế mà anh ấy lại bí mật kết hôn! Vậy mà anh ấy lại ẩn hôn!!!"

"Nhiệt Ba là chị dâu em aaa!"

"Huhuhu sao trước giờ em lại không biết."

Mãi đến khi hoàn thành việc thăm bệnh Dương Lê mới có cơ hội lên tiếng kêu than với Trì Thầm Yến.

Mới sáng ra lượng thông tin này quả thực quá lớn, thế giới quan của cô ấy suýt thì sụp đổ luôn rồi, vốn dĩ cô ấy tưởng rằng Dương Dương thích một nữ minh tinh giới giải trí đã quá lắm rồi, nhưng sự thật lại là Dương Dương không chỉ thích một nữ minh tinh giới giải trí, anh còn kết hôn với nữ minh tinh đó, không ai biết chuyện, họ bí mật kết hôn.

Người anh trai mà cô ấy cho rằng là một người ế vạn năm, luôn tự cao về thân phận mình, xưa nay luôn khiến người ta tránh xa ngàn dặm, vừa kiêu căng lạnh lùng vừa cay nghiệt hà khắc thế mà lại bí mật cùng một nữ minh tinh bước vào cung điện hôn nhân.

Trong tình trạng cả nhà không một ai hay biết.

Trì Thầm Yến dắt Dương Lê vào thang máy, cười nói: "Không phải bây giờ biết rồi đó sao?"

Dương Lê thốt lời ngạc nhiên xong thì nghĩ đến gì đó, bỗng dưng lo lắng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cô ấy không biết Dương Dương và Nhiệt Ba đã kết hôn được bao lâu rồi, chỉ nghĩ đến thái độ của Dương Dương đối với các nữ minh tinh luôn nhào vào anh từ trước tới nay, cô ấy nói: "Anh bảo sau này anh ấy liệu có công khai với Nhiệt Ba không, rồi chị ấy muốn bước vào cửa nhà chúng ta nhất định phải rời khỏi giới giải trí?"

"Dựa vào đâu chứ?" Dương Lê bất mãn nói thầm, với sự hiểu biết của cô ấy về Dương Dương, dường như cô ấy đã tưởng tượng ra dáng vẻ ngông cuồng tự đại, chỉ tay năm ngón của Dương Dương với Nhiệt Ba, nói mặc dù anh thích em nhưng diễn viên trong làng giải trí như em muốn công khai mối quan hệ với anh, muốn bước vào cửa nhà họ Dương bọn anh thì sau này chắc chắn phải giải nghệ, ở nhà làm một bà chủ, giúp chồng dạy con toàn thời gian.

Có rất nhiều nữ minh tinh vì gả vào hào môn mà tự nguyện từ bỏ sự nghiệp thậm chí họ tên nhưng Dương Lê không muốn Nhiệt Ba cũng biến thành như thế, cô ấy thích Nhiệt Ba nỗ lực đóng phim, từ khi ra mắt đã chăm chỉ dốc sức làm việc trong giới giải trí, cô ấy không muốn Nhiệt Ba cuốn theo Dương Dương, chỉ vì một danh phận công khai, bước vào cửa nhà họ Dương.

Dương Lê lặng lẽ vẽ cho Dương Dương từ nhỏ ghét bần yêu phú, tự cảm thấy mình hơn người mấy cái vòng rối trong lòng.

Trì Thầm Yến nghe Dương Lê nói thầm, biết cô ấy đang suy nghĩ gì.

Anh ấy không hiểu Dương Dương lắm nhưng đứng ở góc độ của một người đàn ông, anh ấy nhớ lại cảnh ban nãy không cẩn thận mở cửa ra thấy Dương Dương hôn Nhiệt Ba.

Anh rất hung hăng nhưng vẫn cẩn thận dùng tay đỡ sau gáy cô, sợ cô bị đập vào đầu.

Lúc Nhiệt Ba trốn vào lồng nguc anh, anh gần như che chở cho cô theo bản năng.

Trì Thầm Yến cảm thấy có vẻ Dương Lê không hiểu anh trai cô ấy cho lắm, một thương nhân khiến người ta có ấn tượng rập khuôn rằng anh có đủ các loại đặc điểm ghét bần yêu phú, tự cho mình cao hơn người khác một bậc, ngày nào đó anh thực sự gặp được một người, vạch giới hạn của anh sẽ nát tươm chẳng còn hình dáng gì nữa.

Trì Thầm Yến đột nhiên bật cười, cảm thấy sau này sẽ còn rất nhiều trò hay để xem.

Nhưng anh ấy không định khơi dậy hứng thú của Dương Lê khiến cô ấy bắt đầu chờ mong vào lúc này, anh ấy cúi đầu hỏi Dương Lê: "Trưa em muốn ăn gì?"

...

Tiễn Dương Lê và Trì Thầm Yến đi, Nhiệt Ba ngồi trên ghế sofa ở phòng bệnh, nhớ lại lúc mở cửa hai người họ đứng ngoài, Dương Lê thấy cô và Dương Dương đang làm việc kia thì hoảng hốt há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt, cô không nhịn được quặp ngón chân lại, muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

Lần đầu tiên cô và người chồng ẩn hôn của mình chủ động công khai quan hệ với người thân lại trong tình cảnh ấy.

Dương Dương trái lại trông rất bình tĩnh, lúc này anh đang vừa uống cafe vừa xem tài liệu, trông như mức độ xấu hổ không thiết sống vừa nãy chẳng thể đả động đến anh.

Nhiệt Ba cảm thấy đúng là vậy thật. Dương Dương trải qua đống tình huống như cô say rượu khen anh làm cô suốt ba ngày, nhìn cô nhảy thoát y gợi cảm dưới ánh đèn ám muội, giữa trời gió lạnh chạy đến cứu cô mắc kẹt trên tường không xuống được, thậm chí nội dung cô còn chém gió với người khác tới tận tai anh, chắc chắn năng lực chống chọi trước sự lúng túng khó xử của Dương Dương đã mạnh đến mức cao nhất rồi.

Nghĩ đến năng lực chống chọi với xấu hổ của Dương Dương được mình tôi luyện ra như thế, Nhiệt Ba lại sầu đời.

Cô ngồi một mình điều chỉnh lại cảm xúc, Trần Trung cho người đưa bữa trưa vào.

Thức ăn của hai người cực kỳ phong phú, canh gà thịt cá, còn có bí đỏ hấp mà Nhiệt Ba thích nhất.

Dương Dương đẩy bí đỏ đến trước mặt Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba nhớ một số hành động nhỏ lén lút giữa Dương Lê và Trì Thầm Yến ban nãy, nhất là mỗi lần Dương Dương đảo mắt qua nhìn Dương Lê là cô ấy lập tức bám vào chồng mình.

Không khó để nhìn ra tình cảm hai người họ rất tốt, Trì Thầm Yến rất cưng chiều Dương Lê, Dương Lê cũng rất dính Trì Thầm Yến, đứng trước người anh Dương Dương mà cô ấy sợ từ bé, Trì Thầm Yến chính là sức mạnh tăng thêm dũng cảm của Dương Lê.

Nhiệt Ba lại nghĩ đến bức ảnh Dương Lê ngồi trong xe khóc.

Cô nhìn Dương Dương, cảm thấy có một số việc cô phải hỏi cho rõ ràng.

Nhiệt Ba mở lời: "Dương Lê thật đáng yêu."

Dương Dương nghe Nhiệt Ba nhắc đến Dương Lê thì "Ừ" một tiếng, tỏ ý tán đồng.

Nhiệt Ba dùng đũa chọc cơm: "Em ấy và Trì Thầm Yến kết hôn là hai bên tình nguyện đúng không, chắc chắn là do đám phóng viên báo lá cải viết linh tinh."

Dương Dương: "Không phải."

"Hả?" Nhiệt Ba ngẩng đầu lên.

Dương Dương cụp mắt gắp thức ăn, lặp lại: "Không phải."

"Chỉ là hai nhà liên hôn mà thôi." Anh bình tĩnh nói.

Nhiệt Ba bừng tỉnh nhìn Dương Dương.

Truyền thông từng giải thích về cuộc liên hôn này, khi đó Dương thị muốn tiến vào thị trường nội địa một cách triệt để, nhà họ Trì cũng mang dã tâm bừng bừng với thị trường nước ngoài, hai nhà ăn nhịp với nhau.

Nhiệt Ba há miệng, vốn dĩ cô nghĩ có ẩn tình gì đó, không ngờ Dương Dương lại thừa nhận thẳng thắn như thế.

Nhiệt Ba hỏi thẳng luôn: "Vậy là trong tình huống Dương Lê không tình nguyện, anh vẫn làm trái ý em ấy, gả em ấy cho Trì Thầm Yến mới gặp một lần, gần như là người xa lạ?"

"Anh biết Dương Lê khóc trên xe vẫn thờ ơ không thương xót?"

Dương Dương cũng nhìn Nhiệt Ba, anh trả lời: "Ừ."

Nhưng anh bổ sung: "Trì Thầm Yến có vẻ ngoài, gia thế, năng lực, thậm chí cuộc sống riêng tư, không điểm nào là không hoàn hảo."

"Anh không muốn trong nhà anh xảy ra chuyện cô chủ yêu vệ sĩ, tài xế gì đó." Dương Dương lạnh lùng nói.

Nhiệt Ba nghe Dương Dương nói từng câu từng chữ.

Quả thực cô nghe nói về rất nhiều tin tức kiểu cô chủ yêu tài xế, vệ sĩ rồi dùng cái chết để ép gả, thậm chí tự sát vì tình, liên tưởng đến tính cách mềm yếu, đáng yêu, nũng nịu của Dương Lê, đúng là không thể hứa chắc nếu có người cố ý tiếp cận thì cô ấy sẽ không mắc lừa.

Nhưng lúc này Nhiệt Ba vẫn rất muốn xông lên moi trái tim Dương Dương ra nhìn xem rốt cuộc nó làm bằng gì.

Sao lại vừa đen vừa cứng như thế.

Nhiệt Ba làm thật.

Cô vác cái chân què xông tới, túm cổ áo sơ mi của Dương Dương ép anh dựa vào lưng ghế sofa: "Thế anh không nghĩ ngộ ngỡ Dương Lê không thích Trì Thầm Yến thì sao? Hai người họ không hợp nhau thì làm thế nào? Anh vì chuyện làm ăn, vì tiền, vì ngăn chặn trò vệ sĩ tài xế gì đó mà chôn vùi hôn nhân của em gái anh sao?"

Nhiệt Ba rất tức giận, cô cảm thấy Dương Dương chính là nhân vật phản diện đạt tiêu chuẩn trong mấy câu chuyện cổ tích, ngay cả hình tượng nhân vật cũng không cần thay đổi gì.

Dương Dương nghe Nhiệt Ba chất vấn liên thoắng như thế thì nhắm mắt lại.

Anh luôn cho rằng trong chuyện của Dương Lê, anh không sai gì hết.

Cô ấy là con gái nhà họ Dương, từ khi còn rất nhỏ đã có vô số kẻ thấp kém thô bỉ dán mắt vào cô ấy với ý đồ trèo cao, vì thế khi cô ấy tốt nghiệp, anh đã thay cô ấy tìm một người xứng với cô ấy.

Mấy nhà hào môn liên hôn với nhau không liên quan gì đến tình cảm cả, tình cảm là thứ dễ biến chất nhất trên thế giới, là thứ hư vô mờ mịt, không chân thực, hai người chỉ cần xứng đôi về thân phận là được rồi.

Kiểu người như bọn họ không cần thứ tình cảm rẻ mạt ấy.

Khóc là vì cô ấy còn nhỏ, chờ sau này cô ấy lớn sẽ dần hiểu ra.

Dương Dương cho rằng đáng ra phải như vậy.

Mãi đến tận khi anh tình cờ nghe thấy một cuộc gọi.

Khi đó, sau khi cưới, trong một đêm khuya nào đó, Dương Lê gọi điện cho mẹ Từ Tuệ Nhàn.

Cô ấy dùng giọng cực kỳ nhỏ nức nở, Trì Thầm Yến rất lạnh nhạt với cô ấy, lạnh nhạt đến mức việc vợ chồng với nhau cũng chỉ làm cho phải phép, một mình cô ấy lẻ loi ở thành phố S, cô ấy muốn ôm mà Trì Thầm Yến không ôm cô ấy.

Từ Tuệ Nhàn dịu dàng an ủi nhưng lại chẳng thể làm gì.

Dương Dương không thể hình dung tâm trạng mình sau khi nghe được cuộc điện thoại ấy.

Anh hút hết một gói thuốc lá, nhớ lại cảnh khi còn nhỏ cô em gái mặc kệ lời can ngăn của mẹ, vừa mới học được cách nói chuyện, loạng choạng chạy tới ôm lấy chân anh gọi anh ơi.

Sau đó khi cô ấy lớn rồi lại chỉ dám gọi điện thoại khóc lóc nỉ non với người mẹ không có quyền lên tiếng của mình trong một đêm khuya nào đó.

Dương Dương nghĩ có lẽ anh đúng, cũng có thể anh đã sai rồi.

Sau đó anh đến Las Vegas.

[YANGDI] ĐỈNH LƯU ẨN HÔN LẬT XE RỒI | DƯƠNG DƯƠNG & ĐỊCH LỆ NHIỆT BA |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ