Trời chạng vạng tối.
Một không khí đen xám ảm đạm đến nao lòng phủ lấy phút tan tầm không mấy xô bồ và tấp nập của làng ven, trên lối mòn trơ ra sỏi đá, chỉ còn là những bóng người liêu xiêu tiêu điều trong bộ quần áo nhung lợt màu đạp xe lác đác, chầm chậm. Cũng chỉ là những trơ trọi của bao tán cây đã bị xẻ sát đến trơ trụi, đèn đường dù có nhưng tắt hết, đám dây nhợ lằng nhằng chằng chịt bám vào cột đèn dường như trở nên vô giá trị, nguồn sáng duy nhất lúc bấy giờ chỉ là chút đèn hiu hắt phản ra từ dăm cái đèn pin lỗi thời buộc tạm trên những giỏ xe rách bươm, lập loè, chợt hiện rồi lại chợt tắt.
Chìm trong không khí yên lặng đó, gia đình Jimin cũng vừa hoàn thành một bữa cơm ấm cúng tại phòng khách gia đình, nhà ven chợ, cuối chiều, lẫn với mùi thơm ngọt của đĩa thịt lợn đen độn hành mà bố Park mua về từ trung tâm vẫn là đâu đó những hôi tanh của thịt vụn, vảy cá, của những quả hàng thối vứt vương vãi hắt vào, những âu rồi cũng quen, bấy giờ nào có tìm được người đã vứt nhăng vứt quậy rác rưởi ở đó, vả lại cũng đã quá giờ, ai cũng thấm mệt, quăng vại có khi còn xà vào đánh chửi nhau, nhịn một chút, cơm vẫn lành canh vẫn ngọt, chẳng ảnh hưởng là bao.
Xen giữa không khí vui vẻ của mâm cơm gia đình, bố Park đang vừa xem ti vi vừa trò chuyện với hai đứa con và vợ của mình. Mâm cơm dù có đạm bạc, cũng chỉ là chút thịt nhỏ với một đĩa rau luộc lớn, chút vừng lạc giã rối và đậu phụ trần qua nước sôi chấm mắm chanh. Ấy mà tưởng chừng như một cuộc họp rôm rả của các uỷ viên hội đồng nhân dân huyện, nói đủ chuyện từ chính trị đến xã hội, có lúc còn chê ông này làm thế này không được, bảo ông kia làm thế nọ cũng chẳng xong, đang râm ran, cười nói ha hả, chợt có một tiếng máy xe rầm rầm dừng chân trước cửa rồi đỗ lại, ánh đèn chói mắt từ đèn xe hắt vào cũng đột nhiên tắt hẳn đi.
Tiếng động cơ dừng lại, thu hút, cả nhà ngoái đầu nheo mắt thắc mắc rằng giờ này thì còn ai đến chơi được nữa? Từng tiếng bước chân chậm rãi, tiếng của giày da bóng lộn đế phẳng va vào nền đá hoa cành cạch, trước mắt mọi người là một thanh niên rất trẻ. Anh mặc áo sơ mi, quần tây xám bạc, tóc vuốt chổng lên lộ trán, đóng thùng kĩ lưỡng, chân đi một đôi giày rất mốt, rất thời thượng, thơm tho sạch sẽ tiến vào bên trong.
- Cháu chào hai bác, chào thủ trưởng, Jimin. Cháu là Jungkook, cháu hôm nay sang nhà mình chơi ạ.
Một lời chào rộn rã xuất hiện sau cái vẻ ngoài hào nhoáng đến lạ thường đó, một là lời chào gửi các bậc lớn tuổi, sau là lời chào đến với cấp trên, cuối cùng, không phải lời chào, mà chỉ như một lời tâm tình đầy ân ái gửi tới người thương, người mình luôn thương, luôn nhớ.
Jimin đang ăn uống dở miếng nước luộc giật mình trố mắt, như một giấc mơ, cán bộ Jeon ăn mặc như đi họp nghị quyết xuất hiện lừng lững, gọn gàng trước cửa nhà thầy, chưa kịp ú ớ, ông Park đã rôm rả.
- Vào đi cán bộ, Somi với Jimin dọn mâm xuống bếp đi để bố tiếp khách. Nào, ngồi đi ngồi đi?
Jungkook cúi đầu như một lời cảm ơn, Somi nhìn cậu em cùng cơ quan mà bụm môi chỉ muốn phá lên cười, nhanh nhanh chóng chóng dẹp bát gọn vào mâm chuẩn bị bê xuống, chị nói lớn.