Chập tối, Park Jimin đã có mặt cùng Jeon Jungkook tại nhà ông bà nội anh cách trung tâm chừng gần hai cây số, thoạt đầu thầy cứ ngỡ là sẽ ghé nhà, ai có ngờ, ghé hẳn tới nhà chính đại gia đình người ta luôn mới khiếp chứ?
Đứng trước cổng vào, cánh cổng thép khổng lồ với những bụi hoa tím leo thi nhau bò lồm ngồm rủ đài xuống lũ lượt, Jimin thực sự phải đứng hình khi chứng kiến cảnh từng dòng người thi nhau qua lại sau cánh cổng có chút thơ mộng đó, họ đi từ nhà sau bê đồ ăn ra nhà chính, mặt ai cũng đỏ phừng, nô nức cười vui khiến tim thầy đập ngày càng nhanh hơn nữa, sao còn hồi hộp hơn cả lúc nói yêu họ Jeon thế này?
Park Jimin đứng chôn chân không dám nhích lấy một bước, mồ hôi lạnh cũng cứ như vậy mà thi nhau túa ra không dừng, bàn tay xách túi bánh kẹo vì thế mà run rẩy liên hồi, Jungkook đỗ xe xong cũng chạy theo sau, hỏi khẽ người đang đứng bị thì lị như xuất hồn kia một cái khiến họ Park giật nảy mình.
- Jimin?
Thầy ngoái đầu.
- Tấ... tất cả đều là người nhà em à?
Cán bộ Jeon cười híp mắt, thản nhiên.
- Vâng. Nhà bố em có bảy anh em cơ mà, tất cả mọi người đều là người nhà mình đấy, à, bố em là con út nên Jimin cứ chào các bác với các anh chị là được, đi, em đưa Jimin vào!
Jungkook chầm chậm đan tay mình vào cánh tay đang thõng xuống của thầy mà kéo đi, Jimin giật phắt tay anh lại làm cho anh cũng giật mình theo mà căng mắt như một lời hỏi lại, thầy lí nhí.
- C... cứ giới thiệu anh là bạn em thôi nhé Jungkook? Chuyện của chúng ta, để khi nào có nhà em thôi được không?
Anh từ từ bước tới, đứng trước mắt Jimin mà thở dài.
- Anh, sao vậy? Anh còn lo lắng gì à?
Jimin phân trần.
- Jungkook à, em hiểu anh đang lo về chuyện gì mà phải không? Mọi người đông đủ như vậy, còn có cả ông bà nội em nữa, chuyện này...
Jungkook gượng cười.
- Vâng, em hiểu rồi. Nào, vào nhanh đi rồi còn ăn cơm nữa, không sao hết, chuyện chúng ta cũng không vội mà.
Họ Park nhìn anh, thấy mình như sắp khóc, Jungkook lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng bày ra cái dáng vẻ chịu đựng và hiểu chuyện trước mắt Jimin như thế, thầy dẩu môi, ngón tay bé xíu níu vào vạt áo anh mà kéo lại, Jimin chớp mắt.
- Jungkook, anh xin lỗi...
Anh chạm khẽ vào lọn tóc bé xinh phất phơ trong gió chiều đìu hiu thổi, nhoẻn miệng.
- Tình yêu nghe này, em không giận.
Jimin lí nhí.
- Có mà...
Jungkook chạm nhẹ vào bầu má rủ xuống theo một mái đầu đang cúi rạp, rúm lại, anh dỗ dành.
- Không, em không giận thật, nhưng mà bây giờ anh mà đứng lì ở đây, là em giận anh thật đấy!
Thầy ngước mắt, tỉnh bơ.
- Anh đói rồi...
Jungkook mặt đang căng như dây đàn, chợt thấy cái điệu bộ nũng nịu đó liền nhoẻn cười trong vô thức, anh biết ý không nắm tay Jimin mà đi trước chỉ đường cho thầy, chứ bạn bè bình thường, đâu ai mà nắm tay?
![](https://img.wattpad.com/cover/332327463-288-k279290.jpg)