Mùa xuân, không khí kỉ niệm ngày giải phóng lại tràn đến làng ven một lần nữa...
Cũng đã ba năm kể từ lễ hội kỉ niệm đầu tiên, thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng đã phê duyệt dự thảo tổ chức lễ hội lần thứ hai cho dịp lễ đặc biệt này, vậy là hội trại học sinh lớp sáu của thầy Park, năm nay đã là học sinh lớp chín rồi... bọn chúng mới ngày nào còn như đàn chim ri đua nhau kết từng chùm hoa cỏ úa, ấy mà giờ đã khôn lớn, phổng phao, chuẩn bị khăn gói thi tuyển vào trường cấp ba ở tận trung tâm rồi, có đứa còn ấp ủ rằng sẽ đăng kí trường nội trú ở tận tỉnh lệ, tóm lại, bọn chúng đã đủ lông đủ cánh, đến độ lũ lượt bay đi âu cũng là lẽ đương nhiên.
Không khí lễ hội vẫn như những ngày đầu tiên, bọn trẻ dù đã lớn nhưng vẫn ngô nghê, thích thú tựa như ngày bé, chúng nó làm báo tường, vẽ cả thầy Park mặt đang cáu kỉnh cầm gậy quát tháo, ấy mà còn vẽ thêm một anh chàng cao cao với nét cười hiền dịu đứng kế bên, ai hỏi chúng nó cũng không chịu tiết lộ người mang nụ cười đó, bọn chúng bảo phải bí mật, bí mật càng lâu thì lộ ra lại sẽ càng vui.
Các cô giáo vẫn như ngày hôm đó, vui vẻ đánh cho đám trẻ cái má hồng hồng, cái môi đo đỏ, có đứa còn được làm cho hàng mi cong vút, tết tóc hai bên, trông đen rạm, ấy mà xinh xắn đến phát hờn.
- Thầy Park, giúp chúng tôi ra đón các cán bộ với?
Vẫn con đường đó, vẫn là những nô nức đó, vẫn những cụ già chống ba toong miệng nhai giầu nhỏm nhẻm, vẫn là những cô những bác mặc áo lụa tung tẩy gánh đòn đi ngang ngó đầu vào rồi ra đồng ngay, vẫn là Jimin đứng ở đầu làng, chờ ba chiếc Dream quen thuộc với những giỏ kẹo hồng thắt nơ xanh mà bọn trẻ hằng mong ước...
Nhưng lần này lại có một cái gì đó thực khác, anh cán bộ đi đầu đã không còn nhầm thầy là thầy hiệu trưởng, thầy cũng chẳng còn ngại ngùng mà chào hỏi bằng những lời lẽ xa lạ nữa, cán bộ Jeon thì lao tới ôm chầm lấy, các anh theo sau thì rộn ràng.
- Anh rể, xem anh Jeon thế nào mà cứ giục bọn em đi xe như bị ma đuổi, chút nữa tông phải trưởng làng, muối mặt!
Jungkook quay đầu, quắc mắt.
- Đi ra chỗ khác chơi, phiền quá!
Các anh nhìn cán bộ Jeon mà lắc đầu chép miệng kéo nhau xách quà đi trước cả lượt, để lại họ Jeon và tình yêu của lão ta tâm tình một lát rồi sẽ vào sau. Jimin rộn ràng.
- Dạo này bận lắm à? Anh cứ đi đâu ý em chờ anh mãi... gọi điện anh cũng chẳng thèm nghe.
Jungkook cúi đầu hôn chụt một cái vào thái dương người nọ, anh nắc nẻ.
- Ừ anh bận. Lúc anh rảnh thì cũng khuya rồi, anh không dám gọi, anh sợ phiền em.
Thầy trề môi.
- Không dám đâu, anh bỏ mặc người ta thì có.
Jungkook lắc đầu, vừa lắc vừa cười như phát nấc, xem người yêu nhà ai giận dỗi làm trò đáng yêu này?
- Jimin... tình yêu ơi... anh nhớ em thật mà?
Thầy khoanh tay trước ngực, vờ như không nghe thấy quẫy người vùng ra chạy ì ạch vào trường trước, anh đứng đó, nhìn theo đứng ngẩn ngơ mà cười như dại, chắc phải đi mau thôi, kẻo ai thấy lại tưởng anh hâm dở thì chết!