Trà Cúc Dưa Leo
Khi Tô Ngọc Tuyền tỉnh lại, Andrew đang ngồi bên ngoài cabin hồi sức, người đàn ông cử động hai tay linh hoạt, như thể đang làm gì đó.
Đôi mắt phượng kia vô cùng chăm chú, giống như đang nắm giữ bảo vật gì đó trong tay.
Tô Ngọc Tuyền có chút tò mò.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận thấy vết cắn trên cổ của người đàn ông.
Dịch chữa trị thời đại tinh tế và dịch tái sinh được đổ vào cabin phục hồi sức khỏe, mọi thứ ngoại trừ vi khuẩn không gây tổn hại bên trong đều có thể được chữa lành và khôi phục lại trạng thái hoàn hảo nhất.
Trừ phi là nam nhân lựa chọn lưu lại vết sẹo này.
Tô Ngọc Tuyền tâm tình phức tạp.
Nắp khoang hồi sức được mở ra, Tô Ngọc Tuyền chậm rãi đứng dậy.
Mà Andrew cũng dừng động tác của tay mình, hắn đưa đồ trên tay qua.
Tô Ngọc Tuyền lúc này mới mới thấy rõ đồ vật hắn chế tác.
Đó là một bộ quần áo, chất liệu thoạt nhìn có chút đặc biệt, toàn bộ là màu trắng, bên trên dùng màu lam vẽ hoa văn phức tạp.
"A Ngọc, tới, đưa tay ra." Andrew cầm quần áo đưa Tô Vũ Tuyền.
Cặp mắt cong mang cười của hắn lúc này tràn đầy mong đợi, trong mắt tất cả đều là ảnh ngược của Tô Ngọc Tuyền.
Tô Ngọc Tuyền nhìn hắn, không biết vì sao, mặc dù ở trong phòng không có ánh sáng mặt trời, nhưng cậu lại cảm thấy toàn thân người đàn ông này giống như tỏa ra ánh sáng vàng.
Ánh vàng rực rỡ.
Thập phần loá mắt.
Loá mắt đến nỗi mắt cậu có điểm bị bỏng rát.
Tô Ngọc Tuyền chậm rãi vươn tay, chạm vào cái vết sẹo trên cổ của người đàn ông, khàn giọng nói: "Tại sao lại giữ nó?"
Cậu nói, xoa nhẹ ngón tay, lẩm bẩm: "Anh không cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?
Rõ ràng nhìn khả khả ái ái, rất là mềm mại.
Nhưng mà bỗng nhiên bùng nổ, cả người bọc hắc khí áp lực hung ác nham hiểm.
Phảng phất như ác quỷ từ địa ngục bò lên.
"Nhân ngư ngốc." Andrew đem quần áo đặt ở bên cạnh trên bàn, dùng hai tay ôm mặt tiểu mỹ nhân ngư, cúi người nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân ngư.
Tiểu nhân ngư tựa hồ rất là bất an.
Đây là vì nghĩ mình lưu lại vết sẹo là mang thù sao?
Mặt mày bỗng nhiên bị đôi môi ấm áp hôn lên, Tô Ngọc Tuyền ngẩng đầu, giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông vang lên: "Làm sao có thể chứ?"
Andrew nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đặt lên cổ anh, giọng nói trở nên mềm mại hơn, phảng phất như linh tuyền, giống như ngọc bích, rất có tính trấn an.
Tô Ngọc Tuyền nghe, cảm thấy chính mình ở trong mắt nam nhân tựa hồ như là vật dễ vỡ. Cho nên hắn mềm nhẹ cẩn thận như vậy, sợ làm cậu vỡ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit]Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại
Science-FictionHán Việt: Ngã thành liễu đại lão đích chưởng tâm nhân ngư Tác giả: Thẩm Kình Mới nhất: 46, phiên ngoại: Kiếp trước Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Tây huyễn , Ngọt sủng , Xuyên thư , Chủ thụ , Sảng văn , Pháo hôi , 1v1 Tô...