từ minh hạo đang đứng yên lành sưởi nắng thì bị người bên cạnh kéo tay chạy biến."này, đợi đã!", từ tổng không hiểu mô tê gì mà bất chợt bị chụp một cái mũ lưỡi trai vào đầu thật thấp che khuất hết tầm nhìn của cậu, và khi định thần lại thì phát hiện ra mình đang chạy cùng văn ảnh đế sang một con phố khác rồi.
"từ từ! chúng ta đang đi đâu vậy?"
"văn ảnh đế? văn ảnh đế! yah VĂN TUẤN HUY!!!"
hai người chỉ dừng lại và thở hổn hển khi thấy xung quanh có vẻ vắng người hơn, và từ minh hạo đặt câu hỏi ngay khi cậu lấy lại được hơi,
"có ch-chuyện gì, vừa xảy ra, vậy?"
"tôi nghĩ mình vừa bị một nhóm fan bắt gặp", văn ảnh đế chống tay xuống gối và cố gắng trả lời người nhỏ hơn một cách rõ ràng hết mức có thể trong khi vẫn đang lấy hơi sau cuộc trốn chạy vừa rồi.
"ừm...nếu bị bắt gặp thì...có sao không? tôi thấy chúng ta có vẻ không bị đuổi theo, chắc fan của anh chỉ phấn khích khi nhìn thấy anh thôi. và có lẽ họ sẽ chụp vài bức ảnh?", từ minh hạo khó hiểu hỏi lại.
"phải ha các fan cùng lắm chỉ chụp ảnh và xin chữ ký mình thôi, sao mình phản ứng như khi bị paparazzi phát hiện hẹn hò là sao vậy", văn ảnh đế vò đầu khi nhận ra điều này. hi vọng người tóc đen bên cạnh không để ý đến biểu hiện ngại ngùng của anh.
"chúng ta đang ở đâu đây?", minh hạo đặt câu hỏi khi bắt đầu ngó nghiêng và để ý đến khung cảnh xung quanh. hai người đang đứng trong một khu phố khá yên tĩnh và ít người qua lại, gần một cái hồ nhỏ với vòi phun và đối diện với một tiệm sách trông khá cổ kính.
kế bên là một cửa hàng hoa với thật nhiều loài hoa có màu sắc sặc sỡ được bày khắp cả mặt tiền cửa hàng và treo dọc trên các giá treo gần biển tên. những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên các mái nhà và cành cây rồi trượt dài trên những viên sỏi và con đường lát đá nơi hai chàng trai trẻ đang đứng. từ minh hạo khẽ nheo mắt khi ngước nhìn lên để tìm kiếm những chú chim đang cất tiếng hót lanh lảnh trong không gian vắng lặng, còn người bên cạnh thì đứng ngắm người kia.
"cảnh đẹp thật đó", cậu cảm thán với anh chàng tóc vàng bên cạnh khiến văn ảnh đế nảy ra một ý tưởng.
"thầy từ có phiền chụp cho tôi một bức ảnh ở đây không?"
"dĩ nhiên là không rồi", từ tổng vui vẻ đồng ý. nói thật là cậu cũng đang ngứa nghề lắm đây này. trời thì đẹp, cảnh thì nên thơ, còn người bên cạnh cậu thì soái. không phải đây là thiên thời địa lợi nhân hòa để có một pô ảnh đẹp thì là gì?
mất vài phút để suy nghĩ và chọn lựa khi hai người quyết định chụp một bức ảnh bên bờ hồ, với ánh nắng lung linh chiếu trên mặt nước và vài cổ thụ với vòm lá xanh rì rào trong gió ngay bên cạnh. không mang theo máy ảnh nhưng từ tổng vẫn dễ dàng chứng tỏ bản lĩnh của một sinh viên khoa nhiếp ảnh ngày xưa với những bức ảnh hoàn hảo không cần chỉnh sửa gì mà có thể đăng thẳng lên fanpage của văn ảnh đế luôn.
mà sau đó văn ảnh đế đăng nó lên thật, nhưng là lên tài khoản instagram chính thức của anh khiến các fan tràn vào comment thả tim nhiệt tình sau một khoản thời gian idol lặn mất tăm sau khi đóng máy. nhưng văn ảnh đế đăng ảnh xong thì lại lặn tiếp, vì vào một ngày đẹp trời như thế này anh còn bận cùng từ tổng đi dạo rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
junhao | từ tổng và văn ảnh đế
Fanfictionmẩu chuyện ngọt ngào giữa cậu giám đốc marketing ngầu lòi và vị ảnh đế trẻ tuổi nhất lịch sử một món quà đến từ emily 🫶 enjoy ♡ ________ truyện nằm trong series "17 in the city" trong vũ trụ của emily, và chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @emlyke...