2K 238 11
                                    

từ minh hạo bình tĩnh đọc qua mail mà bộ phận quản lý công ty truyền thông và giải trí bss mới gửi đến, đồng thời lắng nghe thư ký boo trình bày lại tình hình. boo seungkwan vừa nói vừa lén ngó anh sếp nhà mình một cái, cố gắng đánh giá xem từ tổng đang buồn hay vui nhưng rồi nhanh chóng bó tay khi không thể đọc được thông tin gì từ khuôn mặt không cảm xúc của sếp.

"được rồi, hiện tại chúng ta cứ quan sát thêm phản ứng của công chúng với tin tức lần này và tạm thời lùi lịch đăng các thông cáo, hình ảnh và video tuyên truyền cho bộ sưu tập lại. anh sẽ báo lên ban giám đốc và xin ý kiến chỉ đạo, cậu đi trao đổi với các phòng ban và báo với trưởng phòng kang và trưởng phòng song rằng chúng ta sẽ có cuộc họp khẩn trong một tiếng nữa. anh muốn họ chuẩn bị các phương án khả thi đối phó với những vấn đề có thể phát sinh nếu sự việc không như chúng ta mong muốn"

"vâng", thư ký boo đáp lời, hơi chần chừ như muốn nói thêm gì đó nhưng sau cùng lại thôi và nhanh chóng rời khỏi phòng.

từ minh hạo đưa một tay lên xoa thái dương đau nhức và với tay còn lại tới chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn. cả ngày hôm nay cậu bận tới mức không ngẩng đầu lên nổi, những tưởng chỉ cần chịu đựng được đến cuối ngày là có thể thư giãn và tận hưởng buổi tối vui vẻ cùng văn tuấn huy, vậy mà giờ...

minh hạo đoán hôm nay cậu phải tăng ca rồi.

khẽ thở dài một hơi, cậu giám đốc trẻ gõ ngón tay lên màn hình điện thoại và rồi chán nản vứt nó sang một bên khi nhận ra điện thoại mình đã hết pin từ đời nào. minh hạo nhớ cậu đã nhận được tin nhắn từ anh người thương tóc vàng hồi chiều, nhưng cậu quá bận để có thể cầm máy lên ngay lúc ấy và sau đó thì ý định trả lời anh đã bị chôn vùi trong đống hồ sơ tài liệu chất cao như núi trên bàn làm việc.

nghĩ đến đây, minh hạo lại nhớ đến lần mình bỏ lỡ tin nhắn của người kia nhiều năm về trước, cũng nhớ lại lúc ấy cậu đã hối hận thế nào khi nhận ra hai người chỉ vì vậy mà bỏ lỡ nhau gần mười năm trời. liệu cuộc đời của một người có mấy lần mười năm như thế? từ minh hạo không biết, cũng không muốn nghĩ đến việc đó. nhưng giờ bảo cậu liên lạc lại với anh, minh hạo lại có chút chần chừ. cảm xúc trong lòng cậu hiện tại rất phức tạp, bản thân minh hạo cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào trước tin tức văn tuấn huy có thể đang trong một mối quan hệ yêu đương với người nào khác không phải mình. cậu có buồn không? có chứ. cậu có thấy ghen tị không? có, minh hạo ghen tị với người được công chúng đồn đoán đang là người yêu của văn tuấn huy chết đi được, thậm chí trong một thoáng cậu còn ước người ấy là mình, dù chỉ xuất hiện dưới danh nghĩa "người tình tin đồn của văn ảnh đế" thôi cũng được.

không phải từ minh hạo không có niềm tin vào văn tuấn huy, mà cậu không đủ tự tin về bản thân mình. dù là từ rất lâu về trước, khi hai đứa còn học chung một trường đại học hay là bây giờ, khi hai người làm việc chung trong một dự án, văn tuấn huy đều đối xử dịu dàng và dung túng đối với từ minh hạo y hệt như vậy, khiến cậu sinh viên từ minh hạo thích anh ngay từ lần hợp tác đầu tiên, mang theo nỗi nhớ nhung nuối tiếc về anh trong suốt thời thanh xuân, để rồi tình yêu nơi trái tim vị giám đốc trẻ tuổi trở nên nồng nàn hơn qua từng tin nhắn, từng cuộc trò chuyện, từng cử chỉ ân cần chăm sóc của người kia kể từ khoảnh khắc hai người gặp lại nhau. minh hạo luôn tự nhủ rằng, cậu tự tin văn tuấn huy cũng có tình cảm với mình, và việc hai người về bên nhau sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. nhưng nếu văn tuấn huy chỉ coi cậu như một em khóa dưới cùng trường, một người em trai thân thiết thì sao? nếu tất cả mọi chuyện đều là cậu tự mình đa tình, và văn tuấn huy thật ra đã có người mình yêu rồi thì thế nào?

junhao | từ tổng và văn ảnh đếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ