C47,48: Bước đầu thành công

154 17 1
                                    


Công việc của cả hai con người ấy vẫn diễn ra như vậy, anh thì một ngày như mọi ngày, chán nản, dập khuôn. Còn cô thì mỗi ngày một niềm vui, mỗi ngày một khác.

Tập đoàn Thiên Ý của cô ngày càng phát triển nhưng vẫn kém so với Khúc thị của anh. Nhưng sự phát triển của Thiên Ý khiến anh càng có thêm nhiều hứng thú với tập đoàn này và ngày càng tò mò với người đứng đầu Thiên Ý.

Rất nhanh thôi là sẽ đến thời hạn hợp tác của hai tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Rồi anh sẽ biết người đứng đầu Thiên Ý là ai, anh rất mong chờ ngày đó, chỉ còn vài tháng nữa thôi.

Cô vẫn vậy ngày nào cũng vui vẻ đi làm rồi về, được sống cho chính mình cô cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc, cô còn có bánh bao nhỏ của mình nữa, nhưng sâu trong trái tim cô không thể hạnh phúc nổi, mọi sự hạnh phúc cô thể hiện chỉ là vẻ bề ngoài để đánh lừa mọi người, đêm về nỗi nhớ anh trong cô lại dâng trào, tình yêu cô dành cho anh quả thực rất lớn.

Cô nghĩ nếu bây giờ cô gặp lại anh liệu cô có thể tha thứ cho anh không? Cô có thể chấp nhận bỏ qua mọi chuyện cho anh không? Cô có thể dũng cảm đối mặt với anh không? Liệu anh có ghét bỏ khi thấy cô không?

Tình yêu cô dành cho anh là rất lớn, nhưng nỗi sợ của cô đối với anh cũng không kém tình yêu.

Tại sao mình lại có thể yêu người mà mình hận nhất chứ? Đáng lẽ ra mình nên ghét anh ấy mới phải, tại sao mình lại yêu anh ấy nhiều như vậy? Có lẽ giờ anh ấy cũng sống rất tốt nhỉ? Chắc không phải khó chịu như mỗi lần nhìn thấy mình đâu? cô đau lòng nghĩ.


Rồi cũng sẽ nhanh thôi, chỉ còn ba tháng nữa thôi là mình gặp anh ấy để bàn hợp đồng làm ăn rồi. Lúc đó mình sẽ không yếu lòng, mình phải thật mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ.

Còn anh, mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tháng trôi qua trong lòng anh lại nhớ cô thêm nhiều chút, nhớ cô đến nhiều đêm không ngủ được, trong lòng day dứt, đau khổ.

Ngược lại hoàn toàn với hai con người này thì tiểu Vĩnh lại đang nghĩ kế sách để được đi gặp ba, cậu muốn đến hỏi ba tại sao lại tồi như vậy, tại sao lại đối xử với mẹ của mình như vậy, ba của cậu thật không đáng làm đàn ông.

Cậu nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách gì. Trong chiếc đầu nhỏ nảy ra trăm phương nghìn kế nhưng chẳng có kế sách nào hợp lí cả. Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc trốn đi, nhưng cậu lại không có tiền, mà trốn đi sẽ làm mẹ lo lắng.

Cậu không muốn mẹ lo lắng cho mình nên cậu nhất định phải nghĩ ra kế sách hợp lí, quang minh chính đại, đến cả mẹ cậu cũng không thể làm gì được, không thể phản đối thì mới được.

Cả một ngày cậu cứ ngồi một góc suy nghĩ mãi, trầm ngâm mãi vẫn không ra kế hoạch nào. Cậu lắc đầu rồi nhìn vào màn hình laptop cậu chợt nhớ ra một điều.

Đúng thế, chính là lí do này, mẹ cậu cũng không thể cấm cản cậu được. Một lí do hoàn hảo, tại sao nó ở ngay trước mắt mà cậu không nghĩ ra chứ, còn mất cả một ngày trời suy nghĩ, đúng là mất thời gian.

Và lí do đó không là cái gì khác mà chính là cậu nhớ ông bà ngoại và bác Tư rồi. Khi nhìn thấy cái laptop trước mặt, cậu chợt nhớ ra địa chỉ nhà ông bà ngoại cùng một thành phố với ba.

Vợ ơi, tha thứ cho anh nha!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ