C103,104: Đừng khóc, rất xấu

193 14 0
                                    


Người đàn ông cao lớn vừa ngã xuống, một tiếng hét từ xa đã ngay lập tức vọng tới:

"CHÚ..."

Tiếng hét như xé rách bầu trời, đầy sự thê lương, chất chứa bao nỗi đau khiến cho người nghe đau lòng mà xót thương.

Đúng, đây là tiếng của Minh Châu. Người vừa ngã xuống kia chính là Văn Long, hắn bị bắn một phát vào trúng ngực trái, viên đạn ghim từ phía sau.

Mà thật bất ngờ người bắn không ai khác chính là Minh Châu. Trước lúc Văn Long chĩa súng vào người Mạnh Quỳnh, Minh Châu đã nấp ở trên một thùng hàng cách đó khá xa chĩa súng ngắm thẳng vào Văn Long, nhưng lúc đó Minh Châu không hề biết nhiệm vụ mà tổ chức giao cho mình lại là bắn chết người mình yêu.

Lúc mới nhìn thấy bóng lưng của Văn Long qua ống ngắm để bắn, cô đã thấy có sự quen thuộc ở bóng lưng này, nhưng cô suy nghĩ một hồi thì vẫn nghĩ là Văn Long đang ở nhà sao có thể xuất hiện ở đây, mà người cô phải giết chết chính là người đứng đầu của bang Bạch Long, chắc chỉ là người giống người mà thôi.

Nào ngờ khi người đàn ông kia ngã xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra khiến cho cô bất ngờ xem lẫn đau đớn.


Minh Châu nhanh chóng chạy đến ông lấy cơ thể to lớn của Văn Long, nước mắt tuôn như mưa thấm đẫm gương mặt ngọt ngào của cô.

Lúc này một người phụ nữ mang phong thái của sự quý phái, cao ngạo, sắc bén, quyền lực bước tới. Và cũng thật bất ngờ người đó lại là mẹ Lam-Viện trưởng của cô nhi viện Hoa Nhí.

Hóa ra, bà là người đứng đầu bang Báo Đen hùng mạnh kia và Minh Châu là một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện Hoa Nhí, được đào tạo thành xạ thủ của bang Báo Đen. Trước khi Mạnh Quỳnh đến cảng G, bà đã nghe tới việc Phi Nhung bị bắt cóc nên nhanh chóng tới đây, đồng thời Văn Long đã cho người đến bang Báo Đen để xóa sổ bang, hắn tự tin mình chiến thắng khi một lúc diệt hai kẻ địch.

Nhưng sự tự tin này đã sai, hắn không những không diệt được bang Báo Đen, không giết được Mạnh Quỳnh mà ngược lại còn bị bang Báo Đen diệt ngược, Mạnh Quỳnh thì lại càng không giết được, mà còn vỡ lở ra sự thật năm đó.

Và kết quả người nằm đây, ngay bây giờ, dưới nền đất lạnh lẽo này là Văn Long.

Từng giọt nước mặn chát rơi xuống mặt hắn, hắn lúc này còn xót lại một chút ý thức mơ hồ, đủ để thấy Minh Châu đang ôm mình mà khóc, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt cô.

"Đừng khóc, rất xấu." hắn nói.

Nghe thấy lời này, Minh Châu khóc nhiều hơn, nước mắt rơi nhiều hơn.

"Xin lỗi chú, em...em...không biết người đó là chú, chú cố gắng một chút, chúng ta đi bệnh viện." Minh Châu nói trong tiếng khóc nấc.

"Ngoan, không khóc, em phải cười thật tươi." Văn Long nói.


"Chú, chú cố lên, con của chúng ta cần một gia đình." nói xong Minh Châu cầm lấy tay Văn Long đưa xuống bụng mình để Văn Long cảm nhận được sự sống của một thiên thần nhỏ đang lớn dần.

Vợ ơi, tha thứ cho anh nha!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ