C107,108: Phạt

390 16 0
                                    


Ấy vậy mà không nhiều cũng không ít, đã hai năm trôi qua, tiểu Vĩnh cũng đã bốn tuổi gần năm tuổi, còn cô con gái nhỏ được anh đặt tên là Nguyễn Phạm Ngọc Nhi, thường được gọi là Nhi Nhi cũng đã lên hai tuổi, cả hai đứa đều được thừa hưởng trí tuệ từ cả ba lẫn mẹ nên rất thông minh.

Nhưng có một điều anh không thích với hai đứa con của mình là cứ tối đến là hai đứa nhỏ chạy sang phòng của anh và cô đòi nằm ngủ chung với mẹ nó.

Nhi Nhi còn nhỏ nên không nói, tiểu Vĩnh đã gần năm tuổi rồi mà còn làm vậy, trước kia tiểu Vĩnh toàn ngủ riêng vậy mà từ khi có em gái một cái là toàn hùa theo em gái nhiều lần khiến đại sự không thành làm cho anh tức đen mặt.

Và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, từ tối đến giờ, tiểu Vĩnh và Nhi Nhi cứ ở lì trong phòng ngủ của anh và cô chơi suốt, đến giờ đi ngủ rồi còn chưa chịu về.

"Hai đứa, đến giờ đi ngủ rồi." Anh nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

"Ba ơi, hôm nay hai anh em con ngủ ở đây." Nhi Nhi mở đôi mắt to tròn đáng yêu nói.

Cô bé Nhi Nhi này được thừa hưởng hết nét đẹp từ mẹ, không giống người anh trai tiểu Vĩnh giống bố y đúc, chính hiệu là cùng một khuôn đúc ra.

Nhìn vẻ mặt giống cô đáng yêu đến chết người này, anh thầm mắng chửi trong lòng "yêu nghiệt, biết thế này không đẻ ra cho rồi, giờ nó cướp vợ mình".

"Nhi Nhi, tiểu Vĩnh, hai đứa đều có phòng riêng, ngoan mau về phòng ngủ, mai ba mua đồ chơi cho." anh bất lực dụ dỗ.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn nằm lì ở đó còn lấy tay vỗ vỗ vào cái gối nói:

"Ba nhìn này, con với Nhi Nhi mang gối sang đây rồi, sẽ không nằm chiếm chỗ của ba đâu."

Lời nói này của tiểu Vĩnh khiến anh giận đen mặt, nhu không được thì cương, anh quát với hai đứa nhỏ:

"Về phòng ngay, có nghe ba nói không hả."

Nhi Nhi thấy ba đáng sợ như vậy thì sợ đến phát khóc, đôi mắt long lanh ngập nước mắt mà ôm lấy mẹ, tiểu Vĩnh cũng bị dọa sợ mà vô thức ôm chặt vào mẹ. Cô thấy vậy nói lại anh:

"Anh làm cái gì thế hả? Sao lại lớn tiếng với con như vậy?." nói xong cô quay vào dỗ Nhi Nhi: "Nhi Nhi không khóc, ngoan nào, nằm xuống đây ngủ với mẹ, không chơi với ba nữa." nói rồi cô đứa tay ôm lấy hai đứa trẻ dỗ chúng nằm xuống giường và đi ngủ.

Anh thấy vậy, khuôn mặt đen nay càng đen hơn trước, anh bước nhanh đến giường, thấy hai đứa trẻ đã ngủ ngoan, anh cúi người xuống bế cô lên.

Cô đột ngột bị bế lên bất ngờ nói, vì không muốn hai đứa trẻ thức giấc nên cô nói rất nhỏ, như lời thì thầm vào tai anh:

"Anh làm cái gì vậy hả, thả em xuống, con dậy bây giờ."

"Tôi làm gì tôi nghĩ em biết rõ, hai đứa nó ngủ ngon lành rồi, còn bây giờ em là của tôi." anh nói, ý nói chất chứa đầy sự chiếm hữu.

"Không được, thả em xuống." cô nói.

Lời nói vừa dứt, anh bế cô ra khỏi phòng và bước nhanh vào một căn phòng khác, khóa thật chặt cửa phòng, anh bước tới giường đặt cô nằm xuống, thấy cô muốn thoát khỏi mình, anh kéo cô lại, dữ thật chặt thân hình đầy đặn kia, dùng môi mình khóa môi cô lại không cho cô nói.

Vợ ơi, tha thứ cho anh nha!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ