"Cô cứ đắc ý đi, rồi sau này sẽ phải khóc thôi.” Bạch Anh Lạc nhìn Thời Sở Yêu, nở nụ cười ẩn ý. “Bây giờ cô để Âm Mật Vi phải tiếp nhận áp lực mà bản thân cô ấy không thể gánh chịu nổi, đó sẽ là quả bom nổ chậm của hai người.”
Thời Sở Yêu khẽ nhếch mép, trào phúng nhìn Bạch Anh Lạc: “Cô thích Âm Mật Vi phải không?”
Bạch Anh Lạc sững sờ, tức giận nói: “Đúng vậy, thì đã sao?”
Thời Sở Yêu mỉm cười: “Vậy vì sao cô cứ luôn luôn chống đối, làm điều cô ấy không thích, vì cô ấy không thích cô sao?”
“Cô...!” Bạch Anh Lạc bị lời nói của Thời Sở Yêu chặn nghẹn họng. “Cô nói chuyện cẩn thận một chút.”
"Mặc dù tôi vô cùng khinh thường những người làm lốp xe dự phòng, nhưng ít ra tôi hiểu dùng thủ đoạn hèn hạ cưỡng ép đối phương đi vào khuôn khổ chính là việc đáng khinh nhất trong tình yêu.” Thời Sở Yêu xích lại gần Bạch Anh Lạc. “Đối với Âm Mật Vi, mọi chuyện cũng như vậy. Mặc dù cô thích cô ấy, có thể vì cô ấy làm ra loại chuyện có một không hai này, tiếc thay tất cả đều vô dụng.”
Bạch Anh Lạc lạnh lùng cười: “Không cần cô quan tâm.”
Thời Sở Yêu cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên tôi không quan tâm, quan tâm Âm Mật Vi là đủ rồi.”
Thời Sở Yêu nói rồi nháy mắt với Bạch Anh Lạc, quay gót rời đi.
Cả người Bạch Anh Lạc phát ra một bầu không khí nguy hiểm khiến người khác sợ hãi không dám đến gần.
Âm Mật Vi từ lễ đài xuống đến nơi đã không thấy Thời Sở Yêu đâu, nàng quét mắt qua khu vực khách mời, vẫn không thấy người đâu, đang nghi hoặc đi về phía đám người nọ bỗng dưng vòng eo bị bao phủ, cả người bị lôi về phía sau một màn che.
Âm Mật Vi chưa kịp hoàn hồn, phát hiện ra người trước mắt là Thời Sở Yêu.
“Suỵt...” Thời Sở Yêu ra hiệu cho Âm Mật Vi, mặc dù giờ phút này hai người đang bị che khuất bởi tấm màn, nhưng phía sau lớp vải mỏng kia vài bước là đám người đang rộn ràng nói cười, chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng có thể gây chú ý.
"Em sao lại...” Âm Mật Vi thấy vô cùng kỳ quặc, Thời Sở Yêu sao đột nhiên lại núp ở đây.
“Em muốn hôn chị.” Thời Sở Yêu nghiêm túc nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Âm Mật Vi, nghiêng đầu ngậm lấy phiến môi mềm mại mình đã mong chờ từ lâu kia.
Âm Mật Vi tùy ý để Thời Sở Yêu ôm, để cô thoải mái tìm kiếm sự ấm áp trên người mình, nói đúng ra cái ôm của Thời Sở Yêu lúc này cũng là một tia an ủi nhỏ nhoi đối với nàng.
Đối xử cẩn thận từng chút một với hàng nghìn vị khách, trưng bày sự hoàn hảo với tất cả mọi người, đó là những chuyện hàng chục năm nay Âm Mật Vi phải thực hiện, từ khi nàng bắt đầu nhận thức đã như vậy, cho dù làm mãi đã thành quen, nhưng rốt cuộc nàng vẫn để ý.
Âm Mật Vi giang tay ôm lấy Thời Sở Yêu, ấm áp cô mang tới khiến nàng có thể thả lỏng bản thân.
"Chị không sợ sẽ bị người khác nhìn thấy sao?” Thời Sở Yêu tinh tế hôn Âm Mật Vi, song vẫn không quên chú ý động tĩnh bên ngoài, hai người chỉ cách bên kia một tấm màng mỏng, miễn cưỡng che được cơ thể mà thôi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][EDIT/HOÀN] Làm cho tổng tài khóc thút thít mà không cho ai biết phương pháp
RomanceVăn án: Tổng tài tập đoàn Anh Lan Âm Mật Vi cao cao tại thượng thần thánh không thể xâm phạm, nhưng Thời Sở Yêu lại dám xông vào cấm địa. Thời Sở Yêu có thể cùng Âm Mật Vi chia sẻ chồng, có thể cùng Âm Mật Vi chia sẻ son môi, thậm chí còn có t...