37

57 15 0
                                    


Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Quỳnh Châu gần như muốn thét lên.

Bởi vì thời điểm nàng mở mắt người đầu tiên nhìn thấy chính là mình.

Ngay lúc nàng muốn mở miệng kêu thành tiếng đột nhiên phát hiện hình ảnh kia chính là poster của mình, thế nhưng điều này càng khiến nàng phát điên.

Poster? Mùi thơm ấm áp, vách tường tuyết trắng, nơi này là phòng của Quỳnh Hoa!

Quỳnh Châu đột nhiên giật thót.... Đầu nàng vang lên một tiếng "Ong", trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại té xuống.

Phòng của Quỳnh Hoa nàng đã đến, nhất định không sai, nơi này chính là địa bàn của nàng ấy ! Đừng nói là hoàn cảnh hiện giờ giống với tình tiết cẩu huyết trong phim, giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, nhất định chính là Quỳnh Hoa chứ?

Quỳnh Châu máy móc nghiêng đầu, hoàn toàn không phụ sự mong đợi của mọi người, Quỳnh Hoa xoa xoa đôi mắt buồn ngủ từ cái chăn nhô đầu ra: "Chị Châu.... dậy sớm...."
Lời chưa nói hết câu đã bị Quỳnh Châu dùng gối đầu tấn công. Cho dù tế bào vận động của Quỳnh Hoa rất mạnh mẽ nhưng cũng không có cách nào không quýnh quáng để mà phản ứng kịp thời với sự bạo lực ngoài dự kiến của Quỳnh Châu, khi khuôn mặt của nàng bị đập bởi gối đầu, trong lòng Quỳnh Hoa cảm kích Bùi mụ mụ rất nhiều, lúc trước nàng chọn loại gối đầu bằng kiều mạch, may mắn thay mẹ nói loại gối đầu bằng kiều mạch đối với xương cổ không tốt nên thay thế bằng loại gối đầu mềm, bằng không dù là mạnh tay hay nhẹ tay mà đánh vào thì khuôn mặt Quỳnh Hoa không tránh bị tơi tả.

"Chị làm gì thế !" Quỳnh Hoa kéo Quỳnh Châu còn đang làm bộ dùng gối đầu đánh mình, muốn đối với nàng hung hăng một chút cũng không đành lòng, nhưng không hung tàn một chút sẽ bị mất khí thế, đột nhiên bức thiết muốn trêu chọc đại tỷ Quỳnh Châu chất phác này, vì vậy mở miệng liền nói: "Tối hôm qua đối với tôi làm loại chuyện đó, hôm nay lại đánh tôi, chị thật sự quá đáng."
Lời nói pha lẫn cảm xúc phức tạp, không nghĩ cuối cùng tình cảm hỗn loạn lại biến thành bộ dạng thẹn thùng, Quỳnh Châu nhìn Quỳnh Hoa sáng sớm ở trên giường ngượng ngùng, vô cùng sửng sốt, không uống rượu nhưng mặt đã lập tức đỏ lên, thanh âm run rẩy đáng sợ.

"Làm loại chuyện gì ? Loại chuyện đó... là loại chuyện gì?"

Quỳnh Hoa hung ác liếc nàng: "Chị Châu, chị đừng nói với tôi là chị quên hết mọi thứ nha."

"Đợi chút...để tôi nhớ một chút." Quỳnh Châu cố gắng làm mình tỉnh táo hơn, tạm dừng tất cả các giác quan, chỉ chuyên tâm nhớ lại chuyện tối hôm qua. Quỳnh Châu nhớ rõ tối hôm qua mình uống quá nhiều, không thấy Quỳnh Hoa, mình mới nói với những người trong quán bar trong lòng buồn bực muốn ra ngoài hóng gió, có thể là mình lừa gạt chính mình, giờ phút này Quỳnh Châu một mạch nhớ rõ ràng lúc ấy mình nói là muốn đi ra ngoài hóng gió, kỳ thật là vì tìm Quỳnh Hoa mới ra khỏi quán bar, tìm cả buổi phát hiện Quỳnh Hoa đang nói chuyện điện thoại, vừa thấy mình liền dập máy, Quỳnh Châu nổi giận cãi nhau với nàng một trận.
Nội dung cãi nhau cụ thể không nhớ được, Quỳnh Châu chỉ nhớ rõ đang cùng Quỳnh Hoa cãi nhau, đem tất cả những gì trong lòng nói ra hết, vì phải quay cảnh khỏa thân mà không vui, còn đối với Quỳnh Hoa là đau khổ vì tình, cuối cùng còn....hôn cái tiểu quỷ kia một lúc.

NGỰ TỶ GIANG HỒ (SONG QUỲNH cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ