Chương 122. Kỷ Vật

335 55 6
                                    

Lát sau, Ussr trở về chỗ của gã. Y dùng chìa khóa mở chiếc còng đang còng tay gã vào đầu giường ra, rồi gã lặng lẽ xoa cổ tay, nhìn y.

"NK nói rất có thể ngươi sẽ tìm cách trốn thoát, còn tính đến chuyện có nội gián ở chỗ này, nên mới làm đến thế, nhưng cũng chỉ có NK mới nghĩ được vậy thôi."

"Nazi, có phải nó biết... Ta ở đây không?" Third Reich biết không có chuyện đó, nhưng chẳng thể an tâm được, như là nỗi ám ảnh quá lớn chẳng thể điều khiển được nữa.

"Dĩ nhiên là không rồi. Không có chuyện đó đâu."

Gã ngồi ôm gối, rồi nghiêng đầu về phía y: "Ta có thể cảm nhận rõ ràng nó đang ở đây lúc nãy, khi ấy, cứ như thể chỉ cần ta thở mạnh một chút nó sẽ biết ta ở đây. Ta vô thức đưa tay lên che miệng, cả tiếng thở cũng không dám để phát ra."

"Ngươi có thể yên tâm, dưới sự bảo hộ của ta, hắn không thể làm tổn thương ngươi."

"Bảo hộ? Rõ là bắt và giam giữ người trái phép mà."

"Cho là ngươi có đang bị ta giam giữ ở đây thì cũng tốt hơn tiếp tục chịu sự giam cầm của hắn."

"...không đâu." Giọng gã vốn đã trầm, hơi đã nhẹ, nay lời nói ra càng yếu hơn -"Lúc đó ta đã nghĩ, hay là ta giờ trở về nhận lỗi với nó, có khi nó sẽ còn tha cho ta một mạng. Dĩ nhiên là trước đó phải để nó trút cơn thịnh nộ, lần này chắc chắn nó sẽ rất giận giữ."

"Ngươi thôi cái suy nghĩ ấy đi. Ngươi không được dễ dàng chịu khuất phục bởi hắn." Y cau mày, lộ hẳn ra thái độ khó chịu.

"Lần đó, ta thậm chí chưa bước ra khỏi cửa, nó chỉ nhìn thấy vọng tưởng thoát ra ngoài của ta mà đã suýt đánh chết ta. Nếu nó biết ta dám chạy đến tận Liên Xô, có khi... Không, là chắc chắn, ta chắc nó sẽ chặt hai chân ta. Trốn khỏi đó là quyết định sai lầm mà, ta đáng lẽ không nên..."

RẦM!!!

Bất thình lình y đập tay lên tường, một lực mạnh tạo ra tiếng lớn, gã giật mình nhắm mắt lại, rồi khẽ hé mắt ra sau đó.

Hình như chọc giận y rồi. Third Reich biết y là loại gì, tính cách y như thể chủ nghĩa anh hùng đơn thuần vậy, như nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết anh hùng, y nghe mấy lời yếu đuối thế rất không lọt tai chăng?

Gã chuẩn bị tinh thần sẵn để nghe những lời chửi mắng, nhưng lời y nói ra ngay sau cú đập tường đó: "TỈNH LẠI ĐI, KHÔNG SAO RỒI!! MỌI THỨ ĐÃ QUA RỒI!!!"

"Ha...? Ý ngươi là gì..."

Tim gã đập mạnh, con ngươi gã co thắt lại, dao động hỗn loạn vì những lời ấy của y.

"Thời gian qua quá vất vả cho ngươi rồi. Không sao đâu. Trốn khỏi hắn là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời ngươi, ta chắc chắn."

Giọng nói của y rất lớn, nên gã trước đây rất ghét, còn giờ thì gã không còn ghét giọng nói ấy nữa, bởi gã thấy nó lúc này rất ấm, rất dễ nghe.

"... Giờ thì ta hiểu tại sao đám cấp dưới lại tôn sùng ngươi đến vậy rồi."

"Ý ngươi là gì?"

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ