Trên một đoạn hành lang dài bên ngoài các lớp học, Minho thẩn thờ lê từng bước chân có phần nặng nề trở về lớp của mình sau khi hai tiết học thể dục vừa kết thúc.Vào lúc này tâm trạng cậu thật sự rất tệ. Nguyên nhân không phải là do Minho mệt mỏi sau khi vận động thể chất mà là do một điều khác tạo thành.
Minho đã không làm tốt ở bài kiểm tra toán vào tuần trước nên đã dẫn đến điểm số cực kỳ thấp. Con điểm không mấy khả quan này đã vô tình vượt ngoài sức tưởng tượng của một học sinh từ trước đến nay luôn xếp đầu toàn trường như Minho.
Chỉ có sáu mươi điểm?
Minho sẽ phải giải thích với mẹ thế nào đây?
Càng suy nghĩ, tâm trạng lại càng trở nên tệ hại và bước chân minho càng trở nên chậm chạp và nặng nề hơn. Chẳng mấy chốc nước mắt đã tí tách từng hạt từng hạt lăn dài và phủ đầy trên đôi gò má phấn hồng xinh đẹp của cậu.
"Mẹ mày, có biết nhìn đường không?"
Vì cứ mãi cúi đầu nhìn mũi chân, ở một đoạn rẻ sang lối khác, Minho đã không cẩn thân tông trúng vào lưng của ai đó đứng ở phía trước. Người bị đụng cũng giật mình, xoay người lại, thô lỗ hét vào một tiếng mặt Minho.
Nghe thấy âm thanh chói tai đó lúc này cậu mới hoàn hồn, lén lút lau đi nước mắt, cúi đầu thật thấp miệng rối rít xin lỗi người ta.
"Ủa? Đây không phải là Lee Minho đây sao? Cái người luôn xếp hạng nhất nè"
Có lẽ hôm này thật sự là một ngày tồi tệ của Minho. Cậu đã lỡ va vào một bọn khó nhằn. Chúng dường như không để lời xin lỗi của cậu vào tai mà còn hung hăng xách cổ áo cậu lên. Kéo Minho đến gần một chút để những tên đứng ngay cạnh có thể cùng xác nhận với gã.
Hành động này buộc Minho phải giương lên hai mắt đã sớm đỏ hoe vì khóc lúc nãy lên.
"Ôi trời đất ơi, con trai gì mà mít ướt, tao mới trêu tí nó đã khóc rồi này" Thấy đôi mắt hơi đỏ của Minho, cả đám cười ầm lên.
Một tên trong đám còn thô lỗ ngoài sức tưởng tượng mà bóp lấy cằm minho, khiến cậu bị ăn đau mà bao nhiêu nước mắt ấm ức còn lại đều chảy ra hết.
"Tôi, tôi xin lỗi,..." Minho ra sức vùng vẫy, nhưng đối với một người mười mấy nằm cuộc đời đều cắm mặt vào sách vở như cậu, căn bản là không đấu lại với mấy tên chuyên đi bắt nạt bạn bè thế này.
Sự trốn tránh bất lực của Minho chỉ làm cho bọn chúng thích thú hơn. Gã đang nắm áo Minho không những không buông tha cậu, mà tiếp tục cất giọng vừa trêu chọc vừa trào phúng: "Xin lỗi lớn lên, tao không có nghe!"
Những tên xung quanh cười cợt không ngớt khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Minho. Âm thanh từ cuộc trêu đùa của bọn chúng vang dội cả hàng lang.
Vài học sinh khác khi nghe thấy cũng chạy qua xem náo nhiệt, họ thấy người bị ức hiếp là Minho, muốn giúp cậu nhưng vẫn ngại thân phận của chúng mà không dám ra tay.
Cái đám này có thể hống hách như thế là do có người chống lưng cả và cái vị đấy không ai khác là kẻ coi trời bằng vung - Bang Chan.

BẠN ĐANG ĐỌC
mẹ em quản nghiêm lắm
Fanfictionmẹ em quản nghiêm, nhưng em lỡ thích anh rồi ooc 🔞 qi_ivv