3.2

545 49 0
                                    

Zhang Hao đứng ở đó, ánh sáng rọi ở sau lưng, khuôn mặt nhợt nhạt như chìm trong một nửa sáng tối mờ ảo. Sung Hanbin vẫn nói, khuôn mặt của Zhang Hao nhìn từ phía ngược nắng vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất, hình ảnh hắn suốt đời này khắc sâu vào tâm khảm. Ở trong thứ ánh sáng kia, cậu như hòa làm một. Tựa như thân thể cậu cũng có thể tự mình phát ra nguồn sáng, khiến người nhìn vào cũng lạc trong một khoảng mơ mơ hồ hồ.

Chỉ là, ánh mắt người kia so với những năm tháng của năm năm trước đã chẳng còn tinh khôi trong trẻo, ngược lại chứa đựng chỉ là những phiền muộn và đau thương.

Cậu nhìn hắn đứng ngây ra ở cửa, gắng gượng cong mắt cười.

- Anh quay lại lấy điện thoại sao?

Sung Hanbin nhìn điện thoại di động trong tay cậu, hơi mất tự nhiên ậm ừ.

- Ừ.

Zhang Hao vươn tay đưa điện thoại ra, Hanbin liền bước tới trước nhận lấy. Ngón tay chạm vào lòng bàn tay người kia còn cảm giác được cả độ lạnh lẽo. Zhang Hao thu tay lại đặt ở trên đùi, lại miên man nhìn ra bầu trời ngoài kia. Sung Hanbin rũ mi, tầm mắt đậu lại trên những ngón tay gầy gò của cậu. Trước kia mỗi lần nắm tay, đều có thể nhận ra nhiệt độ hai bên quá chênh lệch, bàn tay của Zhang Hao thường lạnh lẽo, cố chấp nắm lấy cũng không cách nào sưởi ấm được.

Hanbin im lặng nhìn, kỳ lạ là lấy được điện thoại rồi cũng không hề có ý định rời đi. Zhang Hao tựa trán vào kính cửa, không quay đầu chậm chạp nói.

- Chủ nhật này cùng đi mua hoa đi.

Sung Hanbin ngẩng đầu nhìn cậu, Zhang Hao nói xong cũng không quay đầu, chỉ tay ra ngoài cửa, đầu ngón tay không vươn xa được đụng vào cửa kính. Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ dưới khuôn viên công ty.

- Tiểu quỳnh đỏ thẫm thật đẹp.

Trước kia Zhang Hao từng nói cậu thích nhất là hoa tiểu quỳnh, dù là mùa đông hoa lá đều rủ xuống, tiểu quỳnh vẫn mạnh mẽ trổ hoa. Nhưng Sung Hanbin thì không thích tiểu quỳnh, vì cánh hoa tiểu quỳnh màu đỏ, đỏ thẫm như màu máu.

Zhang Hao thấy Hanbin im lặng hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn hắn cong mắt cười, ở trong đôi mắt màu khói như đọng lại hết thảy dịu dàng.

- Được không?

Mà những dịu dàng đó, lại vương vấn cả những đau thương, khiến cho người nhận được không nỡ từ chối.

- Được.

Cho nên chủ nhật đó, Sung Hanbin nói dối phải tới văn phòng giải quyết vài việc rồi lái xe tới nhà Zhang Hao. Tám giờ sáng cậu vẫn còn đang ngủ, cửa không khóa. Sung Hanbin có chút giật mình vì cái thói đoảng này của cậu.

Thật sự Zhang Hao còn đang ngủ, khi Hanbin bước vào phòng cậu còn đang nằm trên giường, một nửa khuôn mặt vùi vào tấm chăn trắng. Kể từ khi Zhang Hao trở về, cái nhìn của cậu so với cuộc sống xung quanh có phần lạnh lẽo, giống như đồ đạc và sơn tường đều là một màu trắng tinh, trắng tới cô quạnh. Để nhìn thấy tấm thân cậu trên giường, chính là đốm màu duy nhất.

Tất cả mọi đồ đạc trong phòng đều là màu trắng, nhưng quần áo của Zhang Hao lại không có một chút màu trắng nào. Ở trong căn phòng này, cậu là đốm màu riêng biệt. Sung Hanbin từng nói Zhang Hao khi mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, thời đại học cậu cũng rất thường mặc áo màu trắng, nhưng giờ lại không.

[CV][BinHao] Ngoại tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ