11.1: Tình yêu bất diệt

439 44 7
                                    

Ha Areum nhìn người đàn ông trước mặt, cả tinh thần và thể xác đã bị vắt kiệt tới rệu rã. Chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hắn trước đây thế này, cô mới nhận ra khi yêu người ta thật sự chẳng còn là chính mình nữa.

- Anh nói anh yêu cậu ấy, mà chẳng hiểu chút gì về cậu ấy cả.

Sung Hanbin chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi cũng trở nên mờ mịt.

Ha Areum vô thức bị ánh mắt kia làm cho có chút hoảng hơi lùi lại một bước, sau đó lại vẫn cố chấp đứng lại, tự định thần lại chính mình. Bình tĩnh nói.

- Anh nói xem Zhang Hao hiện tại còn có thể ở đâu?

Hanbin nhìn cô, ánh mắt dần mở lớn, bị một lời nói kia của Ha Areum làm cho thức tỉnh.

Zhang Hao vẫn còn yêu hắn, cậu chắc chắn lưu luyến kỉ niệm giữa hai người bọn họ. Ở đây, nơi tràn ngập hạnh phúc của bọn họ trước kia... Sung Hanbin tự mình lao ra khỏi nhà, đầu óc rối loạn lái xe hướng về phía ngoại ô. Đường phố Seoul về đêm lên đèn, chiếc xe của hắn lao nhanh thẳng hướng phía trước, giống như mãnh thú trên đồng hoang.

- Chú Lee.

Người đàn ông đã ngoài tứ tuần gọi là chú Lee, giữa đêm còn nhận được điện thoại của Sung Hanbin. Tuy hơi giật mình nhưng không tránh được chậm chạp nhíu mày hỏi.

- Chuyện gì vậy, cậu Sung?

Sung Hanbin vừa lái xe vừa hỏi.

- Lần trước chú nói, người mua lại ngôi nhà của cháu là một thiếu niên mới về nước đúng không?

Chú Lee thật thà gật đầu.

- Đúng vậy, là một thiếu niên còn rất trẻ. Cậu ấy nói mới về nước, cần mua gấp một ngôi nhà nên giá cả cũng không thương lượng quá nhiều.

Hanbin nóng ruột.

- Vậy, người đó trên giấy tờ ghi tên là gì?

Chú Lee lật đật trèo xuống khỏi giường, đi tới ngăn tủ gần đó kéo ra một xấp giấy tờ.

- Cậu chờ một chút.

Lát sau xem qua, chú Lee chậm chạp trả lời.

- Đây rồi, cậu Sung. Thiếu niên đó tên là Zhang Hao.

Sung Hanbin vừa nghe tới đó, lập tức ngắt máy quăng xuống ghế phụ.

Vậy là đúng rồi, Zhang Hao chắc chắn đang ở đó. Hắn trước kia cho rằng cậu đã bạc tình, sẽ không còn lưu luyến những kỉ niệm nơi đây nữa. Mà hắn, cũng không muốn nghĩ về nó để phải đau đớn quá nhiều cho nên đã giao lại cho chú Lee tìm người bán đi.

Tới lúc Zhang Hao quay về, cũng không ngờ tới chính cậu là người đã mua lại căn nhà đó. Sung Hanbin tự vỗ đầu chính mình, hắn đúng là một thằng ngốc, tại sao không nghĩ tới ngôi nhà của bọn họ ngay từ đầu?

Càng giận càng nóng lòng, Hanbin đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao trên đường nhìn tới cũng phải kinh hoàng.

Ở ngôi nhà trên đường 17, Zhang Hao tự mặc cho mình một chiếc áo sơ mi trắng dài tới ngang đùi. Sung Hanbin từng nói, cậu đẹp nhất là khi mặc áo sơ mi màu trắng, trắng tới tinh khôi.

Căn phòng chỉ có một giường lớn màu trắng, xung quanh là vô số những bức họa của cậu. Trên giá vẽ ở giữa phòng, bức họa kia vẫn còn dang dở. Sung Hanbin khẽ rũ mi, bước tới ngồi xuống trước tấm hoạ. Nâng cọ lên, vẽ một đường.

Trong phòng không đèn, bóng tối bao phủ lấy cả thân người của cậu, chỉ có thứ ánh sáng mờ ảo của những ngọn lửa ngoài kia chiếu vào.

Bức họa mà cậu đang vẽ, là một con đường dài. Trên con đường độc nhất đó, cậu và Sung Hanbin đang cùng nắm tay đi tới cuối con đường. Cọ vẽ chạm vào giấy, màu vẽ tô đậm một đường, rồi lại một đường nữa.

Đây, chính là ước nguyện lớn nhất đời này của cậu. Một ước nguyện sẽ không bao giờ có thể trở thành hiện thực.
————————————————-

Tự nhiên điềm dữ🥲 Nói z chứ ck ghéc se lắm nên mấy vk yên tâm là hok có cái vụ âm dương cách biệt nha❤️ máiiii iuuuu mấy kon vk của ck🫰🏻

🌷: Cảm ơn các chị/bạn/em vì đã đọc chiếc fic này ạ❤️ Mong các chị/bạn/em sẽ đóng góp ý kiến cho em ạ, vì mỗi cmt của các chị/bạn/em đều là động lực của em đó ạ😁

[CV][BinHao] Ngoại tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ