Chương 15. Nhìn thấu

205 42 9
                                    

"Đừng đi." Giọng nói của người nọ phát ra thông qua máy biến âm, nghe có cảm giác máy móc: "Đó là Đoàn Bằng Cử giả, trên người có buộc thuốc nổ."

Chu Tử Thư chần chờ, vừa rồi đánh trúng một quyền kia khiến anh có chút cảm giác không rõ ràng đối với người trước mặt, bây giờ hắn nhắc nhở anh như vậy, tuy Chu Tử Thư không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không lập tức đuổi theo. Đoàn Bằng Cử giả kia thấy Chu Tử Thư không đuổi theo, thế mà lại quay đầu nhảy về, như liều mạng chạy về phía anh. Người này là kẻ chết thay mà Đoàn Bằng Cử tìm được, vốn mắc bệnh nan y không sống được bao lâu, Đoàn Bằng Cử hứa chỉ cần hôm nay cậu ta có thể đồng quy vu tận với Chu Tử Thư, nửa đời sau của vợ con cậu ta không cần phải lo nghĩ. Chu Tử Thư vừa rồi còn có chút hoài nghi, giờ phút này thấy người nọ lao tới cũng cảm thấy không đúng, quay đầu muốn chạy nhưng nhìn thấy người mặc giống lốp xe Michelin kia, cuối cùng vẫn kéo hắn theo.

Mặc dù Ôn Khách Hành đã nóng đến mức sắp không chịu nổi nhưng vẫn vui như mở cờ trong bụng, vợ hắn rất yêu hắn, không đúng, vợ hắn hẳn không biết là hắn, vợ hắn thật lương thiện. Ôn Khách Hành rút ra một con dao từ cổ tay áo, quay đầu nhìn chuẩn phương hướng người tới rồi ném đi, người nọ tinh mắt, thấy động tác của Ôn Khách Hành biết mình không sống nổi, tuy rằng còn cách một khoảng nhưng vẫn đánh cược một lần nhấn nút điều khiển từ xa.

Ôn Khách Hành tức giận, mẹ nó, nổ thật à. Khoảnh khắc đó hắn không nghĩ được gì nữa, mấy suy nghĩ đen tối thường ngày cũng biến mất, hắn chỉ có thể nhìn thấy Chu Tử Thư, Chu Tử Thư chạy trốn, Chu Tử Thư giết người, Chu Tử Thư cười, khóc, tức giận, ngọt ngào. Hắn không chút do dự lao vào mấy cái thùng sắt cao bằng một người không biết dùng để làm gì, dùng thân thể hoàn toàn che khuất anh, trước khi nghe thấy một tiếng nổ vang thật lớn, câu cuối cùng hắn nghĩ tới lại là "May mà mình mặc nhiều lớp".

Khi Chu Tử Thư tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, kỳ thật anh cũng không bị thương quá nặng, người nọ đã che cho anh không một kẽ hở, ngất đi có lẽ là bởi vì bị tên ngốc kia đè ngã xuống đất đụng trúng đầu. Chu Tử Thư không khỏi mắng một câu, lại nghĩ tới tuy rằng phạm vi công kích của bom có hạn, khoảng cách lúc đó cũng không đủ trí mạng, nhưng người nọ tốt xấu gì cũng đứng gần bom như vậy, không biết bây giờ ra sao rồi. Anh phủi đất đứng dậy, nhìn thấy xung quanh có vết máu, bản thân lại không bị thương, vết máu kia hẳn là của người đó— Lão đại Quỷ Cốc kỳ quái đó, nếu không phải cha anh đã qua đời nhiều năm, Chu Tử Thư thật sự nghi ngờ người này là cha ruột của anh. Anh đi đến đống đổ nát phía sau xem thử, bị bom nổ chết, không bị bom nổ chết cũng bị dao giết chết, còn có sức giết người xem ra là không sao rồi. Chu Tử Thư khẽ thở dài, Đoàn Bằng Cử thì không bắt được, chính anh nếu không có người kia thì không chết cũng bị thương nặng, tóm lại là một lần hành động thất bại.

Anh tựa vào thùng sắt vụn, đột nhiên cảm thấy rất nhớ rất nhớ Ôn Khách Hành, hiện giờ phải nghe thấy giọng của hắn mới không cảm thấy mất mát, mới có thể an tâm. Chu Tử Thư vừa thầm mắng mình không có tiền đồ vừa gọi điện thoại, sau vài tiếng chuông liền có người bắt máy, giọng nói quen thuộc xuyên qua điện thoại truyền tới tai Chu Tử Thư, khiến cho nút thắt buộc chặt nhất trong lòng anh nới lỏng một chút.

[ÔN CHU] PHÙ QUANGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ