Chương 52.

164 11 0
                                    

Ryujin đã từng đi kiểm tra dạ dày rồi, nhưng đã là nhiều năm trước, hơn nữa cô nhớ là lúc đấy không khó chịu nhiều lắm nên cũng không để ở trong lòng. Trước khi đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, Ryujin còn an ủi Yeji không cần lo lắng.

Nhưng nửa giờ sau Ryujin đã được một cô ý tá nhỏ vịn ra ngoài. Cô đã nôn ra hết sạch, người dường như muốn ngất. Yeji thấy bộ dạng của Ryujin thì hốc mắt lập tức đỏ, vội vàng chạy tới, đỡ lấy cô ấy. Cô nghe y tá nói: "Phản ứng của cô ấy rất kịch liệt, nôn mửa tới mức muốn ngất. Bác sĩ đề nghị cô ấy vào phòng bệnh truyền nước, nghỉ ngơi một chút."

Yeji nhìn cô y tá đứng bên cạnh người yêu mình thì thấy cô ta đang trong trạng thái ngây ngất, vẻ mặt đỏ ửng mà mê mẩn nhìn chằm chằm Ryujin. Cô giận, dẩu dẩu môi đem tay Ryujin đặt lên vai mình, ôm hông cô ấy nói nhỏ: "Chúng ta đi vào phòng bệnh thôi."

Ryujin vẫn cúi đầu, nghe được giọng Yeji thì mới ngẩng mặt lên nhìn một chút thì thấy sắc mặt cô ấy không được vui vẻ cho lắm thì lập tức nhíu mày, rút cánh tay đang vịn lên người y tá lại, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn". Sau đó ôm Yeji rời đi.

Cô ý tá mặt không còn đỏ ửng nữa mà thay vào đó là vẻ sững sờ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Ryujin lẩm bẩm: "Đẹp quá đi mất. Quả thực đẹp đến ngây người."

Đến phòng bệnh, Ryujin ngồi xuống giường, ôm Yeji ngồi ở trên đùi mình, đặt cằm lên vai cô ấy dồn dập hít thở. Một lát sau Ryujin nói với giọng mệt mỏi vô lực: "Em giận à?"

Yeji mím môi không nói chuyện, mím môi đưa tay từ ngực Ryujin xuống bên dưới bụng, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô ấy.

Ryujin vỗ vỗ phía sau lưng Yeji cô mệt đến mức ngay cả khí lực để giải thích cũng không có. Lại thấy cô y tá vừa nãy đi vào cầm theo túi nước biển và thuốc thì cô lập tức nhíu máy. Cô y tá đưa thuốc cho Ryujin sau đó vịn cô nằm xuống, Yeji bất mãn đứng ở bên giường nắm lấy tay cô.

Ryujin bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, chờ sau khi cô y tá ghim kim chuyền nước cho mình xong, nhìn bộ dáng mê mẩn của cô ta đang nhìn mình mà cúi đầu thở dài một hơi, bình tĩnh mở miệng: "Mong cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui."

Sau đó cô y tá quẫn bách thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thu thập đồ đạc rồi chạy chối chết.

Yeji trên mặt lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, cúi người xuống hôn lên trán Ryujin một cái, vỗ vỗ má cô ấy nói: "Thật là ngoan."

Ryujin cười cười sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Yeji ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bụng cho Ryujin, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô không biết lần kiểm tra dạ dày này lại làm Ryujin khó chịu đến như vậy, sớm biết như vậy thì cô nên cùng cô ấy đi vào trong phòng khám rồi. Hiện tại sắc mặt cô ấy vẫn trắng bệch, chắc lúc vừa kiểm tra xong cô ấy khó chịu nhiều lắm.

Ryujin không thoải mái nhưng cũng không phải là đau đến mức nói không ra lời. Cô chỉ là đang nghĩ tới những lời vừa rồi bác sĩ nói. Thật sự rất đúng. Khi vừa kiểm tra xong, bác sĩ hỏi Ryujin: "Có phải cô đã từng xuất huyết dạ dày không?"

Ryeji - Tiểu Sủng Vật Của Tổng Tài.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ