Chương 56

164 2 0
                                    

Các diễn viên trên TV vẫn đang đối thoại với nhau, phong cảnh với âm thanh đều êm ái, có lẽ là phim này có một cốt truyện rất lãng mạn.

Nhưng Lâm Thanh Nhạc một chữ cũng không nghe vào, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều bị người đàn ông phía sau chiếm lấy rồi.

Hô hấp cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cũng không buông cô ra.

"Anh... Anh đang ngủ hả? Hứa Đinh Bạch?" Lâm Thanh Nhạc nhỏ giọng hỏi một câu.

"Không có."

"Ồ... Vậy bây giờ anh có buồn ngủ không?"

Hứa Đinh Bạch ôm chặt cô trong lòng mình rồi nắm lấy tay cô, tay anh rất to, có thể hoàn toàn bao bọc tay của cô ở bên trong.

"Mẹ em nói mấy giờ đến nhà em ăn cơm?"

"Năm giờ là được rồi."

"Còn có mấy tiếng nữa."

"Đúng vậy."

Hứa Đinh Bạch ôm lấy bàn tay cô, thấp giọng nói: "Vậy thì ngủ một giấc đi."

"Ừm... Vậy anh ngủ đi."

Hứa Đinh Bạch: "Chúng ta cùng nhau ngủ."

Lâm Thanh Nhạc không có thói quen ngủ trưa, cô cảm thấy có lẽ sẽ không ngủ được, nhưng bây giờ cô đang nằm trong lòng anh, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, đột nhiên cũng không muốn từ chối.

"Được rồi... Vậy thì chúng ta sẽ ngủ một lát."

Hứa Đinh Bạch: "Được, lát nữa anh sẽ gọi em."

Lâm Thanh Nhạc nghĩ nên là cô gọi anh mới đúng, cô cũng không phải là người có thể ngủ say vào buổi chiều.

Tuy nhiên... Thực tế sau đó lại làm cho cô vô cùng xấu hổ.

Cô không chỉ ngủ mà còn ngủ rất lâu.

Lúc tỉnh lại, thật đúng là để cho Hứa Đinh Bạch phải đánh thức cô.

Nhưng mà cách anh đánh thức cô cũng không phải là gọi cô, mà là véo gò má của cô day qua day lại. Lâm Thanh Nhạc mở mắt ra, liền phát hiện mình đang đối diện với anh, hai tay còn quấn lấy eo của anh, anh thì lại giở trò xấu với khuôn mặt của cô.

"Tỉnh dậy đi, ngủ ngon lắm sao?" Hứa Đinh Bạch nhìn người trong lòng, thừa dịp cô còn chưa tỉnh táo lại véo mặt cô hai cái, trước kia anh thật sự không biết khuôn mặt cô gái này lại mềm mại thoải mái như vậy, sờ lên còn có chút hương vị gây nghiện.

Sau khi Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn tỉnh táo, bị tư thế của anh và cô lúc này làm cho kinh động. Lúc vừa rồi cô ngủ rõ ràng là quay lưng về phía anh mà, sao bây giờ lại thành cả khuôn mặt cô gần như chôn vào ngực anh rồi...

Cô ngượng ngùng thu bàn tay của mình lại: "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ."

"A, vậy chuẩn bị về nhà thôi!"

"Được."

"Sao anh không gọi em, em ngủ lâu quá rồi đúng không?"

Hứa Đinh Bạch ngồi dậy theo cô: "Nhìn em ngủ rất say, anh không nỡ gọi em dậy."

Lôi kéo - Lục Mang TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ