Tầm khoảng một tuần đôi chân bị bông gân của choi wooje cuối cùng cũng lành, suốt những ngày em dưỡng thương đều do một tay hyeonjun đưa rước em, cơ mà anh ấy chẳng nói gì nhiều cả. Chỉ đến lúc sáng sớm, cũng ngồi ở ghế sofa chờ em và chiều tan học thì đến đúng giờ tựa người ở cửa lớp chong ngóng em, cứ thế tiếp diễn cho đến ngày chân của em lành hẳn.
Rồi mất hút luôn bóng người.
Sau cái buổi tiệc ngủ mà hai đứa ôm ấp nhau đủ kiểu đấy, là một phần do tác dụng của rượu say nên mới rạo rực mạnh bạo đến cả ôm nhau ngủ thế kia , nhưng lúc thức dậy mặt anh cũng chẳng có phản ứng gì mấy chỉ có mỗi mình wooje là người ngại trước, luống cuống nhìn anh ngơ nhác, anh quay sang mặt còn chút ngái ngủ nhìn em với ánh mắt còn lìm dim, nhấc tay xoa xoa xoa đầu em vài cái, rồi mới đứng dậy dìu em đi rửa mặt.
Tính đến ngày đó tới bây giờ thì anh không còn nói gì thêm, chỉ vài câu dạng như " em ăn gì chưa" " khi nào em tan học" " em muốn ăn gì không" ..vv. em cũng biết anh sắp có trận đấu chung kết khá căng thẳng sắp diễn ra vào thứ hai tuần sau, lịch tập đấu dày đặc . Anh minhyung cũng bận tối mặt tối mũi đi tập luyện để lại minseok lủi thủi một mình cùng với em.
Thật khó hiểu, nếu anh ấy có bận gì đi nữa thì ít nhất bình thường cũng đã nhắn tin gì đó cho em đằng này một tin cũng chẳng có. Giờ nghỉ trưa càng không thấy người đâu, mà lúc về bình thường đã thấy cái đuôi to lớn đi sau em giờ lại càng không thấy dù chỉ một lần . Anh ấy bị gì vậy?
mà liệu em có lo lắng quá không, trước khi quen anh ta em vẫn có một cuộc sống bình thường mà chẳng có cái đuôi nào phía sau, hay do rằng em đã quen sự hiện diện của anh gần đây. Mà em quan tâm làm gì, chỉ là bạn bè với nhau thôi mà..
Em cũng sắp thi rồi, cũng căng thẳng và ôn sấp mặt mà vẫn không bằng lịch luyện của anh, công nhận làm tuyển thủ cũng mệt dữ ha. Có cho em chọn chắc em cũng không muốn làm tuyển thủ đâu.
Wooje thẫn thờ như người mất hồn trước bức tranh em đang phát họa dở, đầu suy nghĩ miên man, thôi thì chắc anh ấy bận quá nên không gặp em được thôi, suy nghĩ nhiều làm gì. Chợt em nhận ra có dáng người quen thuộc đang đứng cạnh em, là anh taeyoon.
Lâu rồi chưa có gặp ảnh, câu lạc bộ dạo này cũng chẳng có hoạt động gì nhiều, anh geonbu và changdong thì chuyển sang chi nhánh hai của trường tạm thời nên không có nhiều ý tưởng và nhân lực lắm. Câu lạc bộ có 4 đứa lẻ tẻ mà đi hết bà nó hai đứa rồi." choi wooje ahh, em đang luyện thi à"
" dạ anh, lưng em gãy hết rồi nè huhu"
" thôi ráng lên, anh cũng dán chục miếng dán giảm đau lưng sau đây, em cần không anh ship thùng qua cho"
" thôi em không cần đâu, nhưng anh taeyoon nè"
"Hửm?"
" em hỏi một câu thôi, nếu như có một người luôn đi theo mình mỗi ngày mà tự nhiên người đó biết mất, mình thấy có chút thiếu thiếu ấy thì có phải mình bị gì không hả anh"
" hả.. bộ ai biến mất hả"
" khôngg em chỉ hỏi thôi ạ... tò mò ý"
BẠN ĐANG ĐỌC
|On2eus|_Cho đời Chút hương phần 1_
FanfictionNhím thích xù lông và hổ giấy thích ăn rau tỏ tình nhau sẽ ra sao nhỉ? ------------------------------------------------------------------- ✦ Lời văn không ổn đâu nhưng đam mê thì mời vào ạ ✦ Các anh nì có thật nhưng cái gì có trong truyện thì không...