Chương 34: Alpha của tôi

1.6K 142 10
                                    

***Cảm ơn Manhhhnek rất nhìu vì đã edit giúp mình ạ***

Năm nay Tết Âm Lịch tới sớm, nên thi cuối kỳ cũng đến sớm.

Các thầy cô hết mình khuyên nhủ "Phần này rất quan trọng", "Câu này chắc chắn có trong bài kiểm tra", cuối cùng highlight cả quyển sách.

Ôn Mãn Thanh sắp điên rồi. Hôm nào cũng bám dính lấy Tô Dật Thuần cùng nhau tự học buổi tối.

Phòng tự học của Tam Trung mở cửa 24/7. Tô Dật Thuần trước kia chưa từng đến, hôm nay mới biết nơi này thật sự rất đông.

Không khí vô cùng nghiêm túc, không một tiếng động. Tô Dật Thuần nhanh tay nhanh mắt lôi cổ Ôn Mãn Thanh đến một chỗ trống cuối cùng trong góc phòng.

Omega vừa mới ăn cơm xong, nhanh chóng đeo nút bịt tai, Ôn Mãn Thanh nhỏ giọng nói: "Sắp đến Tết rồi, như bọn mình còn tốt chán. Năm 3 sắp thi đại học còn kinh khủng hơn."

"Ừm, sang năm là đến lượt chúng ta lên thớt rồi." Tô Dật Thuần vỗ vai cậu ta, nói: "Ai rồi cũng trải qua thôi."

Thời gian tự học buổi tối kéo dài từ 6h30 đến 10h30. Tô Dật Thuần ôm sách ra khỏi phòng, đầu óc choáng váng không rõ là ngày hay đêm.

Học hành vừa tốn thể lực vừa tốn tóc dễ trọc đầu, so với lăn lộn trên giường ba ngày ba đêm, không, bảy ngày bảy đêm còn mệt hơn.

Ôn Mãn Thanh lắc lư đi ra bãi đỗ xe, Tô Dật Thuần sợ cậu ta lăn ra đường mà ngủ hay là lái xe tông đầu vào cột điện. Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi bảo: "Y Ninh thích màu hồng nhạt, còn có kẹo sữa."

Ôn Mãn Thanh:!!!

Cứ thế, thiếu niên đầy máu sống lại, hừng hực sức sống. Cậu chàng lao lên yên xe đạp, phóng ra ngoài rồi bị bác bảo vệ ở cổng trường mắng cho một trận.

Tô Dật Thuần đứng ở một bên ung dung nhìn. Hồi sau cậu chậm rãi bước lên xe hơi đã đợi sẵn, mở cửa ra ngồi vào. Không ngờ gặp ngay Đỗ Hàn Sương đang ngồi ghế sau.

"Sao anh lại tới đây," Tô Dật Thuần nhìn áo sơmi trên người hắn, hẳn là đã về nhà lại phải đi đón cậu, cậu hơi ngượng ngùng, bảo: "Để chú Trần tới đón là được."

"Em tan học muộn quá, tôi không yên tâm."

Tài xế ngồi ghế trước im lặng lái xe, hạ tấm ngăn giữa xe được xuống, mắt không thấy tâm không phiền.

Đỗ Hàn Sương cầm lấy cặp sách của cậu để sang một bên: "Có mệt không, không cần cố quá như vậy."

"Không sao" Cậu nằm ườn ra ghế, ngáp một cái: "Mệt quá đi mất."

Tô Dật Thuần xoa đôi mắt, mặt mày mệt mỏi. Cậu định dựa vào cửa sổ xe ngủ một lát, lại thấy Đỗ Hàn Sương giơ hai tay về phía mình.

"Vậy ôm một chút, sạc điện."

Tô Dật Thuần vừa sạc điện vừa ngủ say.

Cậu vốn nhỏ tuổi, lúc ngủ càng trông như trẻ con. Tới nhà, Đỗ Hàn Sương bế cậu vào cửa, tay hắn che mắt cậu, không để ánh đèn làm cậu tỉnh giấc. Hắn đưa cậu vào phòng, thay áo ngủ, nhét gấu bông vào lòng cậu, rồi hôn nốt ruồi trên khóe miệng cậu, khẽ nói:

[EDIT] Xuyên thư ông đây tán đổ Alpha phản diệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ